“Anh hại ba mẹ tôi nhập viện chưa đủ sao?”
Thiên Kim lấy gối ném vào người của Tiêu Quân. Tiêu Quân mặt dày không tức giận mà còn cười:
“Khi nào em nói đồng ý gả cho tôi. Tôi sẽ không chọc giận bọn họ nữa!”
Thiên Kim hét lên ném những gì ở trong tay về phía Tiêu Quân:
“Anh mau cút cho tôi. Tôi không muốn gặp lại anh!”
“Em bảo cút tôi cút là tôi phải cút sao? Em hỏi qua ý kiến của con tôi chưa?”
Đến cô còn bị hắn chọc đến tức đỏ mặt huống hồ chi ba mẹ. Ngay cả chị và anh rể còn không chịu được.
“Tại sao anh phải làm mọi chuyện ra nông nỗi này? Anh có nghĩ đến hậu quả không?”
Tiêu Quân tiến lại gần Thiên Kim. Hắn dùng tay bóp chặt cằm cô:
“Tôi nói cho em biết. Tôi làm việc chỉ nhìn kết quả. Kết quả em là vợ tôi. Con là của tôi là được.”
“Đồ điên!”
“Ừ!”
Nói xong hắn bế cô lên: “Anh định làm gì?”
“Đi theo anh!”
…
Xe dừng lại trước một cửa hàng trang phục cưới. Tiêu Quân dứt khoát kéo Thiên Kim ra khỏi xe.
“Anh làm cái gì? Tôi không muốn cưới anh!”
“Tôi không nói bây giờ muốn cưới em.”
“Vậy anh kéo tôi đến đây làm gì?”
Vào bên trong, nhân viên đã chuẩn bị căn phòng riêng cho hai người. Thật ra khu vực này rất rộng, theo chủ ý của Tiêu Quân mà dùng gương hai chiều. Mọi hành động ở phía bên kia đều thông qua gương được nhìn thấy.
Tiêu Quân kéo Thiên Kim ngồi xuống sofa.
“Làm gì?”
“Em ngồi yên ở đây một chút! Nếu không tôi sẽ khiến em nhớ lại, em cùng tôi lăn lộn ở trên giường như thế nào, tư thế ra sao.”
“Đê tiện!”
Nhìn nhân viên trong phòng đang cười cô. Thiên Kim không làm rộn nữa ngồi xuống.
Bên kia tấm gương một bóng dáng quen thuộc trong bộ âu phục xuất hiện.
“Lâm Thắng?”
Thiên Kim không muốn xem. Cô đứng dậy lại bị Tiêu Quân khoá ngồi ở trong lòng. “Tiêu đại thiếu gia người dẫn tôi đến đây để xem cái gì?”
“Chính là muốn em nhìn cho rõ!”
“Tôi không muốn!”
“Tôi chính là bắt em nhìn!”
Càng vùng vẫy, hắn càng siết chặt hơn. Cô bất lực, nghĩ mình phí sức nên ngồi yên:
Lâm Thắng vẫn đứng yên đó. Trên gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Bên kia, người con gái với dung mạo xinh đẹp từ phía sau tấm rèm bước ra. Cô ấy cười rất tươi:
“Lâm Thắng, anh xem em có đẹp không?”
Thiên Kim chảy nước mắt. Trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
“Anh ấy kết hôn?”
Cô đứng dậy không muốn xem tiếp. Nhưng Tiêu Quân vẫn giữ chặt cô:
“Có những chuyện thà một lần nhìn cho rõ. Nếu không em sẽ hối hận cả đời!”
Cả đời trốn tránh cũng không phải là cách.
“Được. Tôi xem. Anh nới lỏng tay một chút.”
Trên khuôn mặt Lâm Thắng cố nở nụ cười:
“Đẹp. Nhu Tử Đình, em rất đẹp!”
Nhu Tử Đình câu cổ Lâm Thắng mà hôn lên: “Thắng, anh xem chọn thêm vài bộ có được không?”
“Được!”
Thấy anh không vui, Nhu Tử Đình bảo nhân viên ra bên ngoài một chút. Trong phòng thử đồ chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Thắng, anh không vui có đúng không? Anh hối hận rồi đúng không?”
“Không phải. Chỉ là anh đang suy nghĩ tiền cho đám cưới!”
Nhu Tử Đình ôm chặt Lâm Thắng. Cô tựa đầu vào vai anh.
“Anh đừng lo. Cha em nói sẽ cho tiền. Nhà và xe của em cũng sẽ là của anh!”
“Anh không muốn như vậy.”
“Lâm Thắng, sau này anh làm ra nhiều tiền hả gửi lại cho cha của em!”
Lâm Thắng ôm cô vào lòng. Người phụ nữ trước mặt anh không yêu. Anh cũng chưa dành nhiều tình cảm cho cô ấy. Nhưng anh vẫn chấp nhận cùng cô ấy xây dựng tổ ấm.
Lâm Thắng nói:
“Em biết anh không phải lấy em vì gia thế của em.”
“Vậy là vì cái gì?”, Nhu Tử Đình thật sự muốn nghe.
Thiên Kim ở bên này cũng rất muốn biết đáp án. Cô hồi hộp nghe từng câu từng chữ anh nói.
Lâm Thắng hôn lên trán Nhu Tử Đình:
“Là vì em đã cho anh cái mà không phải cô gái nào cũng cho được. Anh trân trọng điều đó!”
Thiên Kim cắn nhẹ môi, ngẩng mặt lên cười khẩy. Đau lòng từng chút một rơi xuống. Lúc này, lời của Tiêu Quân rót vào bên tai:
“Thiên Kim, chỉ cần là người anh yêu. Anh không quan tâm chuyện như vậy. Chỉ cần anh muốn, anh sẽ bất chấp tất cả!”
“Anh không phải là anh ấy, đừng đem so sánh như vậy!”
“Thiên Kim, anh không đem so sánh. Anh chỉ muốn em nhìn cho rõ. Nếu người yêu em sẽ bất chấp tất cả vì em. Thậm chí nếu là con của thằng khác, vẫn sẽ vì em mà chấp nhận. Yêu thương em và cả con em. Cho nên đừng có tự ray rứt, ân hận hay hối hận vì đã lên giường với anh. Đừng lừa gạt bản thân nữa. Phải, anh thừa nhận. Lúc đầu anh khiến em như vậy là do anh biết cha của anh và chị em có quan hệ. Anh nhằm vào em để trút giận. Nhưng sau này, anh thật sự yêu em. Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình yêu em và yêu từ lúc nào.”
Cô đứng dậy không muốn nghe người đàn ông trước mặt nói bất cứ lời nào nữa. Cô đi nhưng hắn không từ bỏ mà ôm cô từ phía sau.
“Bây giờ em đừng quan tâm người đàn ông đó nữa. Hắn không còn yêu em. Em nên quan tâm anh kìa. Người yêu em là anh. Ba của con em là anh.”
Thiên Kim quay lại dùng lực thật mạnh tát vào mặt của Tiêu Quân. Cô dứt khoát bỏ đi.
“Thiên Kim. Anh nhất định sẽ làm cho em nhớ ra anh. Không nhớ thì em có thể yêu anh lại từ đầu!”
“Anh sẽ theo đuổi em!”