“Là… Là…”
“Chát!’
Một bạt tai giáng xuống mặt của người đàn ông.
Người đàn ông buông Thiên Kim xuống. Quỳ đập đầu:
“Tiêu đại thiếu gia tha mạng!”
Tiêu Quân nghiến răng, một tay kéo Đặng Thiên Kim vào lòng ôm chặt. Giọng nói của hắn rất trầm, đôi mắt như hai lưỡi dao sắc bén dọa người trước mặt.
“Lão già ngươi muốn chết? Xem ngươi dám động vào Dì nhỏ của ta?”
“Dì nhỏ? Tôi không biết… Tha…”
Chân dài của hắn vung lên đạp ngay mặt của tên Minh.
Dấu giàu hiện rõ lên mặt. Hắn kêu lên thảm thiết.
Tiêu Quân quay sang nhìn Hoàng Thiên Kim:
“Dì nhỏ không sao chứ?”
Hoàng Thiên Kim cơ thể rất nóng. Cả thân thể chỉ dựa vào Tiêu Quân.
“Hắn cho tôi uống rượu bỏ thuốc. Tôi khó chịu quá!”
Nghe đến đây, mặt hắn bắt đầu nổi gân xanh. Bàn tay quyện lại thành nắm đấm.
“Người đâu. Ra đây!”
Thuộc hạ của Tiêu Quân ở phía sau:
“Tiêu đại thiếu gia có gì căn dặn?"
Tiêu Quân thở ra cố lấy lại bình tĩnh:
“Dì nhỏ, tay nào của hắn chạm vào dì?”
Hoàng Thiên Kim nửa tỉnh nửa mê, giọng nói yếu ớt:
“Cả… hai!”
“Đập gãy tay hắn cho ta. Lão khốn!”
“Dạ!”
Tiêu Quân bế Thiên Kim lên. Trong cơn mơ màng, Thiên Kim nghe được tiếng hét thất thanh của người đàn ông.
“Dì nhỏ, dì bị mất não rồi sao? Không phân biệt đâu là nguy hiểm?”
“…”
“Chết tiệt! Lần trước cũng bị, lần này cũng bị. Bực mình thật!”
“Dì nhỏ, dì đừng hỏi sao tôi biết dì ở đây. Là tôi cho người theo dõi dì đó!”
Hoàng Thiên Kim cảm thấy đau đầu, người đàn ông đang bế cô cứ như niệm chú vậy đó.
…
Xe dừng lại ở biệt thự của Tiêu Quân, Tiêu Quân vác ngược Hoàng Thiên Kim lên vai.
Làm cảm giác buồn nôn của Thiên Kim trực trào.
“Ọe…”
“Này Dì nhỏ, Dì mà nôn là tôi ném Dì ở đây!”
“Ọe…”
“Chết tiệt!”
“Người đâu mau đến đây!”
Tiêu Quân tắm hết tất cả các sữa tắm có trong phòng tắm. Đến khi bước ra hắn hắt xì vài tiếng.
Hôm nay hắn rất bận, đến ăn càng không có thời gian vậy mà khi nhận được cuộc gọi hắn lại liều mạng chạy đến. Rồi để cho Thiên Kim nôn vào người hắn.
Hắn nằm xuống bên cạnh Thiên Kim:
“Dì nhỏ là một con báo nhỏ. Báo quá báo!”
Hắn nói xong nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, bàn tay bên cạnh bắt đầu sờ soạng khắp người hắn.
Hắn thở dài đẩy Thiên Kim ra nhưng cô vẫn bám lấy hắn không chịu buông.
Môi mỏng của cô trượt từ xương quay xanh xuống bên dưới.
Tiêu Quân mở mắt:
“Dì nhỏ, tôi mệt!”
Hoàng Thiên Kim bị thuốc làm cho nóng cả người. Hắn cố ý đẩy Thiên Kim cách xa một chút. Nhưng chỉ một lát sau, một cánh tay quấn đến thắt lưng của hắn, bờ môi mềm mại trong bóng đêm tìm đến, hôn lên môi của hắn.
Tiêu Quân hận không thể đem Hoàng Thiên Kim hung hăng đè ở dưới thân, lại đưa ra một cánh tay đem cả người cô nhấc lên phía trên.
“Dì nhỏ, mở mắt ra xem tôi là ai?”
“Tiêu Quân…”
“Dì nhỏ là Dì chủ động!”
Hoàng Thiên Kim không có lên tiếng mà lặng lẽ đặt môi vào cần cổ của Tiêu Quân cắn nhẹ một cái.
"Ưm…” Nơi cổ họng của người đàn ông phát ra tiếng kêu khẽ, hắn đang ở khoảng giữa của hoan lạc và thống khổ.
Hắn cầm tay của Thiên Kim, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau. Cô gục trên người hắn động tác lại rất chậm khiến hắn như nổi điên lên.
Cuối cùng, Hoàng Thiên Kim vẫn bị Tiêu Quân đè ở dưới thân. Động tác liên tục khiến tâm và thân cô hòa với hắn thành một.
Ngoài trời gió lạnh rít lên từng cơn, bên trong phòng ngủ ánh đèn vàng tạo nên không khí lãng mạn. Hai thân thể đang ôm nhau ấm áp đến lạ. Đến gần sáng, cô phát hiện người đàn ông bên cạnh mình thân thể nóng như lửa đốt.
….
Lâm Thắng uống hơi nhiều, anh xin phép đối tác đi vệ sinh để ra bên ngoài hít thở không khí.
Một màn Thiên Kim bị người đàn ông xấu ôm đi nhưng chân anh như bị đóng băng. Anh biết người đó là sếp Minh, ông ta nổi tiếng hại người. Nếu như anh cứu cô, sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ tiêu tan. Trong phút giây đó, rõ ràng anh có do dự.
Đến khi tranh đấu tư tưởng xong thì anh nhìn thấy người đàn ông hôm đó khí chất xông đến cứu người anh yêu.
Nhu Tử Đình ở phía sau vỗ vai anh:
“Có người đánh nhau sao?”
Lâm Thắng quay lưng lại, kéo tay Nhu Tử Đình vào trong phòng bar.
Nhu Tử Đình như phát giác ra điều gì đó dừng lại một chút:
“Cô gái ấy nhìn rất quen.”
“Không quen!”, Lâm Thắng quả quyết.
“À! Tôi nhớ rồi. Cô ấy là bạn gái anh? Hèn gì tôi thấy quen. Cô ấy giống hệt người trong bức ảnh anh đặt trên bàn. Sao lại cùng người khác ở đây dây dưa?”
Lâm Thắng nhói ở trong lòng, kéo tay Nhu Tử Đình mạnh hơn:
“Chúng ta vào trong đi!”
“Nhưng mà…”
“Cô không vào tôi đi về.”
Nhu Tử Đình chắc chắn không để cho Lâm Thắng đi được. Cô ta khoác tay anh đi vào bên trong phòng bar.
Đêm đó, Lâm Thắng uống quá chén nhưng anh không nhận nhầm Nhu Tử Đình là Thiên Kim.
Lúc về nhà, anh ngồi ở sofa khóc thật lớn. Đau đớn, dằng dặc.
Tại sao anh có thể chống lại cám dỗ nhưng Hoàng Thiên Kim thì không?