Theo địa chỉ ghi trong tin nhắn, cô tìm tới nơi. Cánh cửa khép hờ, cô đẩy cửa bước vào, hình ảnh trước mắt lập tức khiến cô sững sờ.
Party?
Cả nam và nữ đều tươi cười vui vẻ, bọn họ uống rượu ca hát, thậm chí càng quá đáng hơn là người nào cũng ăn mặc rất hở hang. Nhìn tình cảnh trước mắt, Tích Niên vô cùng khó hiểu, rốt cuộc tình huống này là thế nào đây?
Cổ Tích Niên ngơ ngác đứng tại cửa ra vào, nỗi lo lắng trong lòng nhanh chóng mất sạch, có lầm không? Là cô đi nhầm chỗ à? Không thể nào.
Lẽ nào cô bị... Trương Cảnh Nhi đùa giỡn?
Cảnh Nhi! Sao cô ta có thể lợi dụng mấy chuyện như thế để đùa giỡn cô?
Nghĩ tới đây, Cổ Tích Niên quay người muốn bỏ đi. Còn chưa kịp nhấc chân đã bị người khác kéo lại.
“Ơ kìa, người đẹp, chưa bao giờ gặp nha, là người mới hả? Đã đến đây thì đừng khách sáo,
nào.”
Một người đàn ông ôm lấy cô, bàn tay lớn sờ soạng qua lại trên người cô.
“Anh làm gì thế? Buông tôi ra, tôi đến đây không phải để chơi bời”
“Mắc cỡ hả? Đã tới mấy loại tiệc tùng thế này còn xấu hổ cái gì? Nào, lại đây anh hôn một cái nào!” Người đàn ông nói xong bèn hôn lên gò má cô.
“Anh buông tôi ra! Thả tôi ra!” Tích Niên dùng sức giãy giụa.
Người đàn ông ôm càng lúc càng gần, cô quyết tâm tổng cho anh ta một đạp.
“Ui da, mẹ tôi ơi!” Người đàn ông kia lập tức nhảy dựng lên!
Nhân cơ hội này, cô nhanh chóng vọt ra ngoài. Vì cô vốn đứng ở cửa ra vào nên muốn chạy rất dễ dàng, tăng thêm tốc độ thì rất nhanh đã chạy xa dần.
Mà lúc này... ở bữa tiệc trên lầu hai, Trương Cảnh Nhi đang cầm máy ảnh đứng dựa bên lan can.
“Người chạy rồi, muốn đuổi theo không?” Một gã đàn ông khác hỏi.
“Không cần, tôi đã có thứ mình cần trong tay rồi.” Trương Cảnh Nhi vừa đáp vừa lật xem tấm. ảnh mới chụp
Cô ta móc tiền ra đưa cho gã kia: “Vất vả cho các anh rồi, lần này hợp tác rất vui vẻ!”
“Việc nhỏ thôi!”
Sau khi chạy trốn rất xa khỏi bữa tiệc, ngoảnh lại thấy không có người đuổi theo, Cổ Tích Niên mới thở hồng hộc dừng bước lại, tim vẫn đập rất mạnh.
Bước chậm dần, cô lập tức gọi điện thoại cho Trương Cảnh Nhi. Điện thoại tắt máy? Ồ... Cảnh Nhi ơi Cảnh Nhi, cô chơi mấy trò này thấy thú vị lắm hả? Chà đạp tình bạn giữa chúng ta thành ra thế này, khiến chút tình nghĩa cuối cùng cũng mất sạch.
Đau lòng đến nỗi không cử động nổi, một mình cô ngồi trên ghế ven đường. Ngồi một mình rất lâu, nhớ lại hình ảnh chị em trước kia, đau lòng thì hãy quên đi, quên hết mọi thứ đi.
Đến lúc trời sập tối, Cố Tích Niên mới nhếch nhác trở về nhà. Cô mệt mỏi rã rời, ngay cả sức lực đi tra hỏi Trương Cảnh Nhi cũng không có. Khi hết hy vọng với một người nào đó, hóa ra lại có tâm trạng như vậy.
Vừa bước vào phòng khách.
“Ở, Tích Niên à, sao giờ này cậu mới về! Tôi lên lầu trước, hai người cứ nói chuyện đi!” Trương Cảnh Nhi vội vã nói, lập tức chạy lên lầu giống như đang né tránh điều gì đó.
Mà Hạ Ngôn vẫn ngồi trong phòng khách.
Cổ Tích Niên nhìn thoáng qua Hạ Ngôn, cô và anh chẳng có gì để nói.
“Lại đây!” Hạ Ngôn lạnh lùng ra lệnh.
Cô chậm rãi bước tới: “Làm gì?”
“Lúc nãy có bưu kiện gửi tới, cô xem thử đi!”
Hạ Ngôn lạnh nhạt đưa túi tài liệu cho cô.
Chuyển phát nhanh? Chẳng lẽ là của cô? Cố Tích Niên cầm túi tài liệu và lấy đồ bên trong ra, là ảnh chụp? Khi liếc mắt nhìn mấy tấm ảnh đó, nét mặt cô lập tức xanh mét.
Bức ảnh chụp tại bữa tiệc thác loạn, mà cô đang bị một người đàn ông ôm hôn? Tại sao lại có mấy tấm ảnh này? Bàn tay nhỏ bé run run.
Soạt... Túi tài liệu rơi xuống, mười mấy tấm ảnh rơi lả tả trên đất. Mỗi một tấm đều là hình ảnh cô và người đàn ông kia ôm hôn, hơn nữa bối cảnh của tấm ảnh cũng hết sức tục tĩu, vừa liếc mắt là có thể nhận ra đây là bữa tiệc nam nữ thác loạn.
“Này, tấm ảnh này...” Đầu Óc Cổ Tích Niên bối rối, không biết nên suy nghĩ thế nào.
Hạ Ngôn đứng dậy nhìn cô như nhìn thứ rác rưởi: “Tôi mới đến công ty, cô đã đi ra ngoài! Chỉ cần bước ra khỏi cửa nhà thì lập tức chạy tới loại tiệc tùng này chơi đùa với đàn ông! Cố Tích Niên, cô thực sự còn phóng đãng hơn trong tưởng tượng của tôi!”