• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Thôi đi, nói nhiều cũng vô ích


Xe phóng nhanh trên đường, cô yên lặng nằm trên đùi anh mà lòng bồn chồn không yên: “Hạ Ngôn, sao đột nhiên anh lại…”


Đột nhiên anh đổi tính?


“Cô nằm yên đi.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô.


Tích Niên kéo dây kéo trên miệng và mím môi lại. So với đả kích lúc trước, sự dịu dàng như vậy thật sự quá hiếm thấy, cô thà mất cả chì lẫn chài. Cô càng hy vọng chung sống hoà bình. Nếu cứ thế này thì cứ như vậy đi.



Cô rút người lại, muốn tìm một vị trí ngủ thoải mái trên đùi anh, cái đầu nhỏ bắt đầu cọ cọ vào đùi anh… Cô cứ vô tình như thế, cọ xát tới vị trí mẫn cảm của anh. Nhưng cô hoàn toàn không biết mà cứ tiếp tục cọ xát.


“Cô đừng nhúc nhích.” Trán của Hạ Ngôn đã nhăn lại, người phụ nữ nguy hiểm này, cũng không biết dừng một lúc nữa.


Cố Tích Niên nhìn anh: “Tại sao?”


“Cô…!” Nếu không phải thấy cô bị thương nặng chưa khỏi, anh hận không thể bóp chết người phụ nữ không an phận này.


Đôi mắt ngây thơ nhìn anh, con ngươi đảo vòng, tầm mắt từ từ di chuyển từ gương mặt anh xuống bên dưới, vô tình nhìn xuống phần bụng dưới của anh. Một cái lều đã dựng lên phía dưới đũng quần của anh! Hả?


Sao nơi này lại căng phồng lên thế? Ma xui quỷ khiến, cô mơ hồ đưa ngón tay chọc vào, chậc?


“Ồ… người phụ nữ này!” Hạ Ngôn rên nhẹ.




Lúc này Cố Tích Niên mới hốt hoảng, trừng mắt nhìn căn lều đó, trong đầu hình như hiểu ra một vài chuyện. Cô lò dò ngồi dậy: “Xin, xin xin lỗi, tôi không phải cố ý.”


Đầu cô bị va đập nên hồ đồ rồi sao? Sao lại không phản ứng kịp thứ đó là gì chứ? Còn dùng tay chọc vào, thật là mất mặt quá.


“Cô xác định là mình không cố ý đó hả?” Hạ Ngôn nhíu mày.


Cái đầu nhỏ gật gật như giã tỏi vậy, cô nhắm chặt đôi mắt giống như đứa trẻ mắc lỗi. Haiz… nếu bây giờ có một cái hố, cô nhất định sẽ chui đầu vào trong đó. Chỉ nghe tiếng anh thở nặng nề, có phải anh tức giận rồi không? Có khi nào trực tiếp ném cô xuống xe không đây? Cô mở mắt nhìn anh.


Một tay của Hạ Ngôn chống trên cửa sổ xe, đỡ lấy trán mình, vẻ mặt cáu kỉnh. Ánh mắt của cô lại tiếp tục nhìn xuống dưới, còn trướng lên hơn lúc nãy. Cô nuốt nước bọt một cái, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cô muốn lên tiếng nói gì đó, thôi đi, nói nhiều cũng vô ích. Cô đành im lặng…


Bầu không khí trong xe chìm vào im lặng vô tận. Hạ Ngôn không nói tiếng nào, Tích Niên cũng cúi đầu miết, cứ thế mà đi thẳng tới cửa nhà họ Cố. Cửa xe mở ra, hai người cùng nhau bước xuống.


‘Reng reng reng…” Điện thoại của Hạ Ngôn reo lên. Anh lấy ra nghe: “Alo, có chuyện gì vậy?”


“Được, lát nữa tôi qua.” Anh vội cúp máy.


Cố Tích Niên nghi ngờ nhìn anh: “Anh có chuyện gì sao?”


“Tôi còn việc phải xử lý. Cô tự về nhà trước đi. Ngày mai tôi tới đón.” Hạ Ngôn nói.


“Ồ, được.” Cô gật đầu.


Thấy Hạ Ngôn quay trở lại xe, sau khi chiếc xe con nghênh ngang bỏ đi, Cố Tích Niên mới quay vào nhà. Lúc cô vào sân thì có người làm ra đón. Cô nhanh chóng đi vào phòng khách: “Mẹ tôi đâu?”


“Ặc, đây không phải Tích Niên à. Hôm qua mới lấy chồng, sao lại về đây rồi?” Triệu Khiết Vũ uốn éo đi từ trên lầu xuống, trên tay nhẹ nhàng lắc lắc chiếc quạt lông ngỗng.


“Bố tôi đâu?” Cô vội hỏi.


“Bố cô hả? Không phải đã nói với cô là bố cô đang dưỡng bệnh ở nước ngoài sao?” Triệu Khiết Vũ ngây thơ đáp lại.


“Hôm qua, bà đẩy tôi lên xe cưới, không phải bà nói với tôi là bố chỉ là tạm thời không về nhà. Hôm nay ông ấy sẽ trở về thăm tôi hay sao? Bà lại gạt tôi!” Gì mà ngày đầu tiên về nhà, tất cả chỉ là cô tuỳ tiện bịa ra mà thôi. Cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà thăm bố.


Triệu Khiết Vũ phe phẩy chiếc quạt: “Tôi nói Tích Niên à, cô cũng biết bố cô bệnh nặng, ông ấy muốn về nhìn cô đi lấy chồng nhưng bác sĩ không cho. Cô cũng phải thông cảm cho ông ấy một chút.”


“Ha, gạt tôi thì cứ nói thẳng đi, hà tất phải bị ra nhiều lời nói dối như vậy? Rốt cuộc bà đã giấu bố tôi đâu rồi? Tôi muốn gặp ông ấy, tôi muốn gặp bố mình!” Cô trả giá nhiều như vậy chỉ để quay về gặp bố. Cô xém chút bị người ta sỉ nhục, cuối cùng làm cho sứt đầu mẻ trán mới có thể về nhà nhưng cô lại tốn công sức mà không có hiệu quả gì.


“Cô la ó om sòm làm gì? Đợi bố cô khỏi bệnh thì dĩ nhiên sẽ về nhà thôi.” Triệu Khiết Vũ nói.


Ha… Triệu Khiết Vũ, bà bịa đi, cứ tiếp tục bịa đi, bệnh gì mà phải ra nước ngoài điều dưỡng? Bà là giấu bố tôi đi, sau đó bắt tôi gả đi rồi ngầm chiếm đoạt tài sản của nhà họ Cố mà thôi.


“Tôi nhất định sẽ tìm ra bố mình.” Cô kìm nén nỗi đau trong lòng, quay đầu chạy ra khỏi cửa. Ở lại ngôi nhà chỉ có Triệu Khiết Vũ thì càng khiến cô cảm thấy buồn nôn và muốn ói thôi.


Bố, rốt cuộc bố đang ở đâu? Bố có biết con gái lấy chồng rồi không? Lúc nào con mới có thể thấy bố đây?


Một người sa sút tinh thần chạy trên đường. Đầu óc rối bời, đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn bên đường, là bố ư? Bóng dáng đó hình như là bố cô!


“Bố…” Tích Niên nhanh chân đuổi theo.


Còn chưa đuổi kịp thì người đó đã lên một chiếc xe. Cố Tích Niên vội chặn chiếc taxi: “Bác tài, phiền anh đuổi theo chiếc xe phía trước.”


Hai chiếc xe chạy trên đường, cuối cùng dừng lại trước cửa một quán bar. Cô chỉ thấy người kia nhanh chân đi vào quán bar. Tích Niên cũng bất chấp mà đuổi theo vào trong. Bây giờ trời gần tối, là lúc quán bar nhộn nhịp, tiếng nhạc heavy metal vang bên tai, ánh đèn mờ ảo lập lòe, rất u ám.


“Bố… bố.” Cố Tích Niên đuổi theo bóng dáng đó trong dòng người. Cô quá nôn nóng nên liên tục va chạm nhiều người.


“Nè, người phụ nữ kia, đứng lại! Bố mẹ cô đụng trúng tôi thì muốn bỏ đi hả?” Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô và kéo cô trở lại trong khi cô đang muốn đuổi theo bóng người phía trước.


“Xin lỗi, tôi có chuyện gấp.” Cô vội xin lỗi, muốn gạt tay anh ta rồi tiếp tục đuổi theo.


“Một câu xin lỗi là xong hả? Nè… anh em, nhanh nhìn xem, thì ra là một người đẹp nha.”


Thấy người cô đuổi theo đã biến mất trong đám đông, trong lòng Tích Niên lo lắng: “Anh mau buông tay tôi ra!”


Chàng trai bắt lấy tay cô, dang tay ôm lấy eo của Cố Tích Niên: “Nào, uống vài ly với anh em chúng tôi, uống xong thì tôi thả cô ra.”


Ba bốn người đàn ông vây quanh cô.


“Mấy anh, mấy anh muốn làm gì? Tránh ra.” Cố Tích Niên một tay đẩy chàng trai đang ôm cô.


“Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt hả? Hôm nay cô phải đi theo đám anh em chúng tôi cho đàng hoàng.” Nói xong, mấy người đàn ông cưỡng ép kép cô ngồi xuống.


“Các anh muốn làm gì vậy? Ưm ưm…” Cô còn chưa nói xong thì bị người đàn ông bóp miệng, trực tiếp cầm một chai rượu đổ vào miệng cô.


Bên ngoài quán bar.


“Tổng giám đốc Hạ, thật là ngại quá, là tôi nhớ nhầm địa chỉ, để anh tới quán bar uổng công một chuyến rồi. Tổng giám đốc Trương của chúng tôi cũng đang chờ anh trong phòng VIP.” Một thư ký cung kính đứng tại cửa quán bar, không ngừng cúi đầu xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK