"Ục Ục...
Âm thanh của nước không ngừng vang lên, dĩ nhiên âm thanh của sức lực cố giãy giụa càng ngày càng nhỏ đi. .. Tại sao anh không đến cứu cô? Chẳng lẽ muốn nhìn cô chết sao? Hạ Ngôn, anh thật sự chán ghét tôi như vậy sao? Ghét đến mức thấy chết không cứu? Vậy tại sao phải cưới tôi? Tại sao?
Trong tay cô vẫn nắm chặt chiếc nhẫn kim cương như cũ, dường như hơn mười phút giãy giụa đã tiêu hao hết sức lực của cô, âm thanh dưới nước cũng đã ngừng lại. Cô không chờ được sự cứu giúp của anh, lẽ nào cứ chết như vậy sao?
Suy nghĩ đang từ từ biến mất, cô cũng mất đi một chút ý thức, chìm xuống đáy hồ bơi. Cơ thể có giống như đồ vật lơ lửng nổi lên trên mặt nước, gần giống với chết đuối.
Đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng quét qua tất cả mọi thứ, một nụ cười lạnh lùng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, có cảm giác người mình rất lạnh, giống như là đã vậy. Chết rồi sao? Cô cố gắng giật giật ngón tay. Ô? Tại sao vẫn có thể cử động.
Cố gắng mở mắt, thì ra cô còn sống. Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh một cái, vậy mà lại đang nằm trên bờ của hồ bơi? Trên người còn ướt một nửa, xem ra cô đã nằm ở chỗ này rất lâu rồi, là Hạ Ngôn với cô lên sao?
Thở ra một hơi dài. Đúng rồi, chiếc nhẫn!
Mở hai tay ra. Ồ, cô nhớ rõ ràng là nắm chiếc nhẫn ở trong tay rồi mà, chiếc nhẫn đi đâu rồi? Chẳng lẽ là lúc lịm đi, lại rơi vào trong hồ rồi sao?
Nghĩ vậy, một lần nữa cô nhảy xuống hồ.
Tìm kiếm, tìm kiếm. .. Không nhìn thấy bóng dáng của chiếc nhẫn đầu.
Không biết đã mấy giờ rồi, cũng không biết đã tìm bao lâu, mệt mỏi thì bò lên bờ nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi đủ rồi lại nhảy xuống lần nữa. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được bóng dáng của chiếc nhẫn.
Trong phòng ăn của nhà họ Hạ.
"Cậu chủ, có cần phải đến hồ bơi kêu mợ chủ tới ăn cơm tối không?"
"Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại sao?"
"Buổi trưa mợ chủ đã tỉnh rồi, có điều vẫn đang bơi ở hồ bơi bên kia, chưa lên nữa. Không biết mợ chủ đang làm gì." Cô người làm cung kính nói.
Con người Hạ Ngôn lạnh lẽo, không ngồi xuống ghế ở bàn ăn nữa mà đi về hồ bơi phía sau.
Trong hồ bơi, Cố Tích Niên ở trong nước, hơi ló đầu ra, thở hổn hển mấy cái, lại lặn xuống, lặp lại những động tác giống nhau.
Mà anh khẽ tựa vào khung cửa cạnh hồ bơi thất, đôi mắt màu xanh dương nhìn mặt nước. Buổi trưa người phụ nữ này đã tỉnh lại rồi, chẳng lẽ cô ở đây tìm suốt một buổi chiều? Rốt cuộc loại nghị lực này từ đầu mà có chứ.
Hạ Ngôn nhíu mày.
Lúc này, Tích Niên bơi mệt mỏi rồi bò lên bờ nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cửa, tầm mắt cô dừng lại ở trên người anh.
Bốn mắt của hai người giao nhau trong không trung. Cô ngồi ở trên bờ, hai chân chìm ở trong nước, mái tóc dài màu đen đang nhỏ nước xuống người, quần áo mỏng manh dán thật chặt vào thân thể, nhìn vô cùng mê người.
Lúc này, gương mặt của cô có chút tái nhợt, giọt nước không ngừng từ trên người cô rơi xuống. Dưới sự phản chiếu của bộ đồ ngủ màu xanh lam, thậm chí cô còn càng trong suốt hơn.
"Cô vẫn còn ở đây làm gì?"
"Tìm chiếc nhẫn."
Hạ Ngôn chậm rãi đi vào hồ bơi: "Thời hạn nửa giờ đã qua, coi như cô tìm được thì sao chứ?"
"Tôi muốn đến trường học."
Kiên quyết cùng nghị lực của người phụ nữ này thật là khiến người ta thưởng thức nhưng cũng khiến người khác căm tức. Hạ Ngôn đã đi tới bên cạnh cô, móc từ trong túi xách ra một tấm thẻ vàng rực rỡ vứt xuống bên cạnh cô. Không nói gì hết, anh lạnh lùng xoay người rời đi.
Cổ Tích Niên nhìn thẻ vàng ở đằng kia và bóng lưng của anh. Anh sao lại đột nhiên mở lòng từ bị rồi? Thật là một người tính cách nắng mưa thất thường.
Đi ra khỏi hồ bơi, con người của Hạ Ngôn tỏ ra vô thường u ám. Anh móc từ trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương, đây chính là chiếc nhẫn cưới của Cố Tích Niên. Rõ ràng người phụ nữ này đã chết đuối đến mức hôn mê rồi mà vẫn còn nắm chặt chiếc nhẫn này! Nếu như bây giờ anh không tới, cố định ở đó tìm cả đời sao?
Học viện Quý Tước.
“Cô Cố Tích Niên, học phí của cô đã được đóng rồi ạ.”
Vừa ngủ dậy, cô vội vàng chạy đến trường. Cô sợ sẽ hết thời gian đóng học phí, nhưng lại nghe thấy câu trả lời này: “Đã đóng rồi ạ? Nhưng tôi chưa có đóng mà. Đóng khi nào? Ai đóng giùm tôi vậy?”
“Ngày hôm qua, có một quý ông đã đóng học phí cho cô rồi”
“Quý ông? Ai nhỉ?”
“Là người đóng học phí giùm cô, cô lại đến đây hỏi tôi ư? Tôi mà biết được à, cô phải biết rõ hơn tôi mới đúng chứ? Nhớ kỹ nha, thứ hai tuần sau đến trường đúng giờ.”
“Ồ, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
Rốt cuộc là ai đã đóng học phí giùm cô nhỉ? Quý ông? Chẳng lẽ là bố à? Không thể, bố đang ở trong tay Triệu Khiết Vũ. Nếu thực sự quay về thì cũng sẽ đến tìm cô. Rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Chắc chắn không thể là Hạ Ngôn được. Nếu anh đã đưa thẻ cho cô thì không cần thiết phải đến đóng học phí trước làm gì chứ.