Nói xong, bàn tay của tay lướt nhẹ qua cơ thể trơn nhẵn khiến cho Cổ Tích Nên rung động.
"A... bỏ ra, bỏ tay ra." Cô đẩy bàn tay to của Hạ Ngôn ra, nhưng càng đẩy lại càng giống như đang giúp đỡ bàn tay của anh, khiến cho cô vừa ngại vừa tức.
Cô thở hổn hển từng ngụm lớn, một lúc đã mất đi tất cả sức lực gần như là mềm nhũn nằm sấp trên ngực anh, nghe nhịp đập của trái tim trong lồng ngực, thử làm cho mình bình tĩnh lại.
"Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi, nói cho tôi biết, lúc ở trong phòng, có phải ở đây cũng có phản ứng như vậy đúng không?" Giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng của anh nói bên tai cô, giống như chất vấn, nhưng nhiều hơn giống như trêu đùa, không ngừng khiêu khích thần kinh của Cố Tích Niên.
"Không, không có. Tôi đảm bảo không có, có thể... có thể dừng tay lại không?" Hai bàn tay của cô nắm chặt áo của anh, định dùng sự bảo đảm của
mình để anh tha cho cô. Càng không muốn cảm nhận cảm giác mà cơ thể truyền đến những mạch suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng đối với sự khó chịu kia.
"Dừng tay, tại sao phải dừng tay? Chẳng lẽ cô không thích sao?" Hạ Ngôn liếc nhìn cô, nhìn không sót một cái gì sự bất lực của cô.
"Vì, vì..." Cô nên nói cảm giác hiện tại như nào đây? Trong lòng như thể bùng lên ngọn lửa lo lắng không yên. Ngọn lửa này từ tim thuận theo mạch máu chầm chậm chảy đến từng lỗ chân lông trên làn da của cô. Khiến cho cô vô cùng khó chịu, khắp người khô nóng khó nhịn, đồng thời còn cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu được, hai cảm giác khó nói không ngừng bao vây lấy cô.
"Vì cái gì?" Giống như nhìn thấy suy nghĩ của cô, hạ quyết tâm không ngừng thúc ép cô, một lòng muốn có được đáp án.
"A..." Cố Tích Niên thật sự không biết nên miêu tả cảm nhận này như nào.
"Ha, cô nên thành thật hơn một chút."
Thành thật hơn một chút? Thành thật như nào? Chẳng lẽ muốn cô mở miệng nói với anh cảm nhận lúc này? Cảm giác khó chịu ngứa ngáy kia giống như ngọn lửa bùng cháy, thiêu cháy cô...
"A..." Vốn dĩ đang cắn chặt môi nhịn không được phát ra âm thanh.
Ý cười ở khóe môi của Hạ Ngôn càng ngày càng lớn hơn: "Cô thật sự là một con yêu tinh mê người."
"Đừng, nói nữa." Cô cũng không muốn như vậy, nhưng vẫn phát ra tiếng giống như không chịu đại não chi phối nữa.
"Thoải mái không?"
"Đừng nói nữa..."
"Đáng tiếc đã về đến nhà rồi. Chúng ta phải tạm thời kết thúc, lát nữa lên tầng, sẽ làm cho cô thỏa mãn đến muốn chết." Anh khàn giọng nói bên tai CÔ.
Toàn thân cô dường như không có chút sức lực nào, mềm nhũn nằm ở đó.
Hạ Ngôn cười, cầm áo khoác lên, rồi một lần nữa trùm lên người cô:
"Cố nhịn một chút."
Lại một lần nữa bế cô lên rồi xuống xe.
Lúc này trong đầu Tích Niên đã là một mảnh sương mù dày đặc, hoàn toàn quên đi suy nghĩ cái gì. Lời của anh cứ vang vọng ở bên tai, rất xấu hổ, nhưng nhất thời lại không làm được bất kỳ hành động đáp lại nào.
Hạ Ngôn trực tiếp ôm cô đi vào trong nhà, cô người làm đứng ở cửa rối rít cúi đầu xuống không dám lên tiếng. Khi đi vào phòng khách, dường như anh đang muốn sải bước đưa cô lên lầu thì...
"Tiểu Niên! Cậu về rồi sao?" Một giọng nữ dễ nghe truyền tới.