“Vâng. Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy tổng giám đốc Hạ rời khỏi bữa tiệc”
“Ồ, cảm ơn cậu.”
Nghe phục vụ nói xong, cô ngờ vực ra khỏi bữa tiệc. Hạ Ngôn đi rồi sao? Sao đột nhiên lại đi rồi? Lại còn không nói với cô tiếng nào, chẳng lẽ có việc gấp phải về sao?
Thôi, nếu anh đã đi trước thì cô cũng không có lý do gì mà tiếp tục ở lại đây nữa. Đi thôi, một mình cô đứng ven đường, gió lạnh thổi qua cơ thể lẻ loi.
Làm sao về nhà đây? Cô mặc lễ phục, trên người không có một đồng, lại còn là nửa đêm... Hạ Ngôn cũng thật là, muốn đi thì ít nhất cũng phải để lại cho cô tiền đi taxi chứ.
Cô bất đắc dĩ gục đầu xuống, đành phải tự đi về một mình rồi. Gió đêm lạnh thấu xương, cô đi một lúc lâu, mệt mỏi rã rời, cởi giày cao gót ra.
Đi ròng rã mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc đến nửa đêm cô mới về đến nhà họ Hạ.
“Kính coong.”
Cô không ngừng ấn chuông mà không ai ra mở cửa. Chẳng lẽ người làm ngủ hết rồi sao?
Đứng trước cổng lớn nhìn cánh cổng sắt cao cao, cô quăng giày vào trong, vịn tay vào cửa.
Tuy trồng Cổ Tích Niên có vẻ yếu đuối mong manh, tay không nhấc nổi, vai không nâng được nhưng không có nghĩa cô là người yếu đuối. Cô chà xát hai bàn tay vào nhau, tựa như một con tiểu hồ ly hoạt bát trong đêm tối, hai ba bước trèo lên cánh cổng bò vào.
“Phù.” Cô thở ra một hơi thật dài, nhớ lại hồi đi học cũng rất hay trèo tường.
Cô đi qua khoảng sân rộng lớn, đến trước biệt thự: “Kính coong, kính coong...” Sao có bấm chuông cửa cũng không ai ra mở vậy, không thể nào chứ?
Gió lạnh thổi tới làm cô run lẩy bẩy, nhưng dù có bấm chuông thể nào cũng không ai ra mở. Cô đành một mình ở ngoài cửa dựa vào tường, vừa lạnh vừa mệt. Coi như Hạ Ngôn về một mình thì cũng nên nói với người làm là cô chưa về chứ? Sự thê lương khó hiểu quẩn quanh bên người cô. Cô chỉ có thể cố gắng nghĩ rằng có lẽ anh có việc gấp, có lẽ anh còn chưa về nhà.
Cô cuộn người trên đất ngủ.
Đêm khuya...
Cửa biệt thự mở ra.
Một bóng dáng thon dài xuất hiện trước mặt cô, đôi mắt màu xanh dương nhìn Cổ Tích Niên như nhìn thứ rác rưởi.
“Cậu chủ, có muốn đỡ mợ chủ vào không?” Cô người làm khẽ hỏi.
Ánh mắt Hạ Ngôn lạnh lẽo: “Không cần”
“Ban đêm lạnh như vậy có cần cầm chăn lông ra đắp cho mợ chủ không?”
“Hừ! Không cần phải để ý đến cô ấy!” Đôi mắt màu xanh dương lạnh lùng nhìn cô. Trong đêm tối, anh đứng ở cửa một hồi lâu, không đánh thức cô mà quay người vào trong biệt thự.
Sau khi anh đi rồi, cô vốn đang nhắm mắt lại chầm chậm mở mắt ra, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo. Quả thực cô đã ngủ rồi, nhưng ngoài này vừa lạnh, muỗi lại nhiều nên sao cô ngủ say được, chỉ cần có một chút tiếng động thì cô sẽ tỉnh dậy ngay.
Hồi nãy anh nói chuyện với cô người làm cô đều nghe được hết. A, thật nực cười, cô còn ngây thơ tìm lý do cho anh. Không ngờ rằng anh lại cố ý!
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tại sao anh phải cố ý đùa giỡn cô như vậy? Cứ tưởng là hai người đã hòa dịu với nhau được một chút, nhưng... thì ra đều chỉ là ảo tưởng của cô!
Độc ác, anh vẫn là Hạ Ngôn độc ác, lạnh như băng đó mà thôi!
Cổ Tích Niên cười lạnh một tiếng, theo bản năng muốn rời khỏi đây. Nhưng nheo mắt nhìn lại, làm gì còn chỗ nào để cho cô dung thân chứ? Nhà họ Cố đã là thiên hạ của Triệu Khiết Vũ rồi. Trừ nơi này ra, cô không thể đi đầu được nữa!
Cô nhíu mày, nếu như bây giờ còn có sức lực, cô thật là muốn đứng lên đá văng cánh cửa. Nhưng lúc này đã kiệt sức rồi, cô tựa vào tường rồi tiếp tục ngủ.
Sáng sớm, khi từng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô lập tức tỉnh lại.