• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Tiểu Quỳ từ trên ghế sô pha đứng lên, đôi mắt to cứ nhìn chằm chằm Hạ Ngôn đang ôm Cổ Tích Niên mới vừa trở về nhà. Cô ấy trừng mắt nhìn người bạn tốt của mình, trên người chỉ đang đắp một chiếc áo khoác của đàn ông, hai chân để lộ ra, bả vai cũng vậy. Chẳng lẽ, không mặc quần áo sao?


Cô ấy nghẹn lời trong giây lát.


Hạ Ngôn dừng bước lại, hơi nhíu mày, dường như cũng không nghĩ đến tại sao Trương Tiểu Quỳ lại đột nhiên ở đây.



Cô người làm vội vàng nói: "Cô Trương đến tìm mợ chủ, đứng ở cửa mấy giờ đồng hồ rồi. Vì vậy cô quản gia để cho cô ấy vào trong ngồi chờ mợ chủ về."


"Ừ, cô Trương. Từ lần sau cứ trực tiếp vào trong ngôi là được, không cần phải đứng ở bên ngoài chờ như vậy." Anh lịch sự nói.


Nghĩ đến chị em của mình không mặc quần áo, gương mặt của Trương Tiểu Quỳ nhanh chóng đỏ lên, lúng túng xua tay một cái: "Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là đứng một lúc mà thôi. Tiểu Niên, cậu sao thế? Tớ định hẹn cậu hôm nay ra ngoài dạo phố, kết quả đột nhiên điện thoại của cậu không gọi được, vì vậy tớ hơi lo lắng nên đến đây tìm cậu. Thật là ngại quá, tới đột ngột như vậy."


Cổ Tích Niên đưa tay lên, vỗ mạnh một cái vào đầu của mình, giống như là muốn đánh thức bản thân từ trong cơn mê trở về vậy: "Tiểu Quỳ."




"Cô Trương ngồi xuống trước đã, chúng tôi đi lên lầu xử lý chút chuyện." Hạ Ngôn lịch lãm nói xong thì lập tức ôm người trong lòng đi lên lầu.


Trong phòng ngủ.


Cả người cô được đặt lên giường: "Đưa quần áo cho tôi có được không?"


"Ù?"


Hai tay cô siết chặt vào nhau, nhớ tới lời anh nói ở trên xe, ý thức được anh đưa cô lên lầu để làm gì, đôi lông mày căng thẳng nhíu chặt lại: "Cái đó... Tiểu Quỳ còn ở phía dưới chờ tối. Vì vậy."


Hạ Ngôn lạnh lùng hít sâu một hơi, trên trán hiện lên một nếp nhăn, cho thấy rõ ràng là đang kiềm chế một cơn lửa giận.


Ngượng ngùng... Thật là ngượng ngùng quá. Chuyện trên xe khiến gương


mặt cô bây giờ vẫn còn hồng. Cô vội vàng kéo chăn đắp lên người, đi về phía tủ quần áo.


Động tác cô kiễng chân và với tay, quyến rũ như muốn đòi mạng người khác vậy.


Một tay Hạ Ngôn đỡ trán: "Thật là đáng chết, lúc nào không đến lại đến vào lúc này." Anh trầm giọng nói, trong ánh mắt bất lực có một chút tức giận.


"Hửm? Anh nói gì cơ?" Cô nghiêng đầu hỏi, bởi vì giọng nói của anh tương đối nhỏ, vì vậy cô không nghe được.





Đôi mắt màu xanh dương nhìn về phía cô: "Đi chơi vui vẻ với chị em của cô xong thì buổi tối tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn chờ tôi." Anh lãnh đạm nói xong rồi xoay người đi về hướng phòng sách.


Tích Niên sửng sốt một chút rồi vội vàng mặc quần áo vào, chỉ nghĩ đến Tiểu Quỳ đang ở dưới lầu nên cũng không có nghĩ nhiều nữa, vội vàng đi xuống dưới.


"Tiểu Niên, sao nhanh như vậy cậu đã xuống rồi?" Trương Tiểu Quỳ thấy cô đi xuống thì ngược lại cảm thấy kinh ngạc.


"Hửm? Cậu ở đây chờ tớ à. Tớ không xuống thì đi đâu?"


Trương Tiểu Quỳ nhẹ nhàng di chuyển tới bên tai cô và nhỏ giọng nói: "Không phải chứ? Nhanh như vậy sao? Hai người mới đi lên được mấy phút? Nhanh như vậy đã kết thúc rồi? Không sao đâu mà Tiểu Niên, cậu có thể không cần để ý đến tớ."


Cổ Tích Niên càng nghe sắc mặt càng khó coi: "Tiểu Quỳ... chỉ là thay quần áo mà thôi."


"Hả? Không phải hai người đang..." Cô ấy mở to đôi mắt.


Cô vội vàng che miệng của Trương Tiểu Quỳ lại: "Cô người làm đang nhìn chằm chằm chúng ta kìa, mau đi thôi." Cô vừa che miệng của Trương Tiểu Quỳ vừa kéo cô ấy đi ra ngoài.


Hai người tùy ý đến một nhà hàng, Cổ Tích Niên mới thở phào nhẹ nhõm.


"Tiểu Niên, với tớ cậu còn ngại cái gì. Yên tâm đi, chuyện này tớ biết rồi, huống chi cậu cũng đã lập gia đình rồi, càng phải hiểu hơn!".


Trương Tiểu Quỳ vỗ ngực một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK