• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả khi lúc đó Cổ Tích Niên không có lao qua thì Hạ Ngôn cũng đủ tự tin để ứng phó. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên chính là cô không phải chỉ có nhút nhát sợ hãi.


“Anh cũng có lúc không giống như tôi tưởng tượng.” Khi nói câu này thì giọng của cô rất nhỏ, nhớ đến lúc bị lòng bàn tay to lớn của anh đè ngồi xổm xuống và cả vừa nãy đẩy ngã cô để tránh đạn, đúng rồi, anh còn đỡ một nhát dao cho cô! Nếu lúc đó không phải anh dùng cánh tay để che chắn thì xem ra nhát dao đó đã chém vào đầu của cô rồi.



Cô vừa suy nghĩ vừa nhìn vào vết thương trên cánh tay phải của Hạ Ngôn, máu vẫn đang chảy dọc xuống theo cánh tay của anh: “Tay của anh vẫn đang chảy máu!”


“Không có vấn đề gì.” Anh không hề quan tâm đến nó, ngay cả nét mặt đau đớn cũng không có.


Tích Niên cau chặt mày lại, tại sao có thể không đau chứ? Vết thương sâu như vậy, chảy máu nhiều như thế, nếu là cô, chắc chắn sẽ đau đến phát khóc từ lâu rồi!


“Không có chuyện gì sao? Để tôi xem nào!” Cô lập tức kéo tay anh và nhìn một cái, vết thương còn sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng, khiến cô không kiềm được hít một hơi lạnh: “Đây, đây có thể là không có chuyện gì sao?”


“Vết thương ngoài da thôi.”




“Vết thương ngoài da à?” Đây làm sao có thể chỉ là vết thương ngoài da thôi chứ, rốt cuộc người đàn ông này có phải là người không vậy? Cô vội vã tìm khăn giấy để lau máu cho anh: “Trên xe có thuốc không? Bông gòn? Hoặc là băng gạc?”


“Không cần đầu. Với chút máu này không thể chết được.” Giọng điệu của anh không khác gì ngày thường, lạnh lùng bình thản, giống như động vật máu lạnh vậy.


“Xin lỗi, xin lỗi.” Cổ Tích Niên vừa lấy khăn giấy lau vai cho anh, cố gắng chặn lấy máu không ngừng chảy ra từ vết thương lớn đó, vừa sợ làm đau anh, vết thương này là vì cô mà! Cơn đau của anh giống như đã chuyển vào trong lòng cô vậy, không biết là do lo lắng hay là áy náy mà cô đã bật khóc.


Trên khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch vẫn còn lấm lem những giọt máu đỏ tươi, mái tóc đen rối bù, đôi mắt cô ngần ngẩn nước mắt, giống như một con búp bê đã chịu oan ức vậy.


“Cô xin lỗi cái gì, khóc gì chứ!” Anh lạnh lùng nói nhưng đây không phải là một câu hỏi.


Sống mũi cay vô cùng, cổ họng cũng đau rát: “Tôi không biết.” Cô không thể nói rõ được cảm giác của lúc này, sự tàn nhẫn của anh đã từng khiến trái tim cô vỡ vụn, nhưng vào ngày hôm nay mỗi một hành động của anh đều khiến trong lòng cô không biết nên có cảm xúc gì.


Hạ Ngôn lạnh lùng kiêu ngạo nhìn lấy cô, anh đưa bàn tay to lớn lên vuốt ve khuôn mặt của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những vết máu bắn trên mặt cô, ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt của cô...


Đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm của anh giống như một vòng xoáy không gì sánh được, có thể hút người ta vào trong, thậm chí khiến con người ta bị kẹt lại trong đôi mắt màu xanh dương của anh. Khiến cho người ta lún sâu vào trong đó.


Tích Niên nhìn chằm chằm vào mắt của anh, những ngón tay của anh đang vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt cô, truyền đến một cảm giác ấm áp thô ráp. Các đầu ngón tay của anh mơn trớn từng chút một rồi di chuyển đến khoé môi.


Hai người nhìn nhau chăm chú, một luồng hơi thở kỳ lạ toát lên giữa hai người, bầu không khí trong xe trở nên có chút quái lạ.


Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn lấy cô, cảm xúc đó lây lan đến cô và thậm chí khiến cô lún sâu vào trong, làm sao cũng không thể nào thoát ra khỏi lồng giam trong mắt của anh.


Anh cúi người xuống, sống mũi của anh gần kề với chóp mũi của cô, sự đụng chạm của chóp mũi mang đến cảm giác mập mờ khó tả. Đôi môi khẽ mở ra của cô không ngừng thở hơi ra, vào khoảnh khắc hơi nóng phả lên môi anh thì anh đã nuốt chửng luồng hơi ấm này!


Đôi môi lạnh lẽo bao trùm lên đôi môi hồng đào nhỏ nhắn của cô, thế tấn công mãnh liệt đã hoàn toàn chiếm trọn lấy nó, anh hôn lên môi cô.


“Ưm..” Con người của Tích Niên giãn ra, hồn phách của cô lúc này mới hoàn hồn lại từ trong cái bẫy mà anh đã giăng ra. Anh, anh hôn cô từ khi nào vậy!


Cô hoàn toàn không chú ý tới!


Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, cô mím chặt môi, trái tim đang xao động, vào lúc anh muốn cạy môi của cô ra...


Bỗng nhiên Cổ Tích Niên định thần lại và rụt đầu về phía sau, hai tay gắng sức đẩy anh ra: “Anh hãy nghiêm túc một chút.”


“Tôi đang hôn một cách rất nghiêm túc.” Anh lạnh lùng liếc xuống cái tay nhỏ bé đang đặt trên ngực mình của cô.


“Tôi đang nói anh phải nghiêm túc với vết thương trên người một chút, anh nhìn này, hiện giờ vẫn đang chảy máu.” Cô nhìn chằm chằm vào vết thương, nóng lòng muốn nhanh chóng dùng cây kim khâu lại cho anh.


“Vừa rồi cô đã say đắm lắm mà? Có nên phối hợp thật tốt mới đúng.” Anh uể oải nói.


Cố Tích Niên mím môi, hình như nơi này còn lưu lại mùi của anh, khiến cho hai má cô nóng bừng, nhưng điều khiến người ta càng khó nói nên lời chính là tại sao anh cứ luôn nói những chuyện này? Rõ ràng bình thường rất ít nói, nhưng một khi tới những chuyện này thì anh lại trở nên khéo ăn khéo nói như vậy: “Ai mà muốn phối hợp với sở thích xấu xa này của anh chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK