Hạ Ngôn đặt tờ báo trong tay xuống, đôi mắt màu xanh dương vừa liếc thấy cô thì bị choáng ngợp, thật lâu không dứt mắt ra được. Cô gái này thật sự có một loại khí chất độc nhất, rất... mê người
"Trên mặt tôi có nhọ à? Sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế?" Tích Niên khẽ nhíu mày, hơi nhích người sang một bên.
Đôi mắt xanh dương của Hạ Ngôn lập tức lạnh xuống, anh đứng dậy nói: "Đi
thôi!"
"Ừm." Cô gật đầu.
"Ục Ục Ục. ..
Đúng lúc này, bụng của cô không chịu thua kém mà reo lên. Mất mặt quá, mất mặt quá đi, lúc nào không kêu lại kêu đúng lúc này chứ. Haizzz, nhưng cũng không thể trách cô được, cả buổi sáng cô chưa ăn gì, bụng đã sớm đói dính cả vào lưng rồi.
Hạ Ngôn nhìn chằm chằm xuống cái bụng xẹp lép của cô, hơi cau mày quay sang nói với cô người làm bên cạnh: "Đi làm cái gì cho cô ăn đi."
Tích Niên ngước mắt lên: "Không ngờ anh cũng có lúc cũng tốt bụng đấy."
Anh lạnh lùng nhìn cô, hừ nhẹ một tiếng: "Tôi chờ cô trên xe, ăn xong lập tức ra!"
"Biết rồi." Cô gật đầu.
Người đàn ông này thật là, thỉnh thoảng khi cô cảm thấy anh cũng có chút nhân tính thì anh lại trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, cứ như cô nợ anh mấy trăm vạn vậy.
Haizzz... Rốt cuộc có phải kiếp trước cô thật sự nợ anh mấy trăm vạn không nhi?
Cô người làm tận chức tận trách nhanh chóng mang ra một đĩa đồ ăn. Cố Tích Niên thấy thời gian đã trôi qua được một lúc rồi, cô vội vàng nhanh chóng giải quyết đĩa đồ ăn trước mắt.
Lúc ra đến cửa mới thấy trời đã tối rồi, ông mặt trời cũng đang lặn dần sau núi. Chắc chắn Hạ Ngôn chờ đến sốt ruột. Cô vội vã chạy ra ngoài.
Bên ngoài đã có một chiếc limousine sang trọng đang chờ sẵn.
Cô mở cửa xe: "Xin lỗi làm anh chờ lâu..."
Cô đang nói thì khựng lại, anh đang ngủ sao? Tích Niên cẩn thận lên xe, ngồi xuống đối diện quan sát anh. Mái tóc ngắn bù xù, lông mi thật dày, sống mũi cao và khôi ngô, đôi môi mỏng như cánh hoa vậy. Woa! Thì ra lông mi của anh dài như thế! Dáng mi cũng hoàn hảo khiến anh càng có vẻ không chế vào đâu được! hoàn mỹ, rõ ràng là anh rất đẹp. Còn rất xinh đẹp nha! Ngay cả lúc ngủ cũng đẹp trai như thế. Có điều... lúc ngủ mà gương mặt vẫn lạnh như băng làm người ta khó mà tiếp cận.
Hôm nay lạnh quá đi...
Hạ Ngôn đang ngủ có lẽ sẽ càng lạnh hơn nhỉ?
Nghĩ vậy, Tích Niên vội vàng mở ngăn kéo nhỏ trên xe lấy một chiếc chăn mỏng ra, đắp lên người cho anh.
Cô vừa phủ chăn lên...
"Cô đang làm gì vậy?" Đôi mắt xanh dương bất ngờ mở bừng ra, mang theo khí lạnh bức người. Hạ Ngôn cảnh giác tóm lấy cổ tay cô.
Cổ Tích Niên bị nắm phát đau, cau mày nói: "Tôi sợ anh lạnh..."
Lúc này Hạ Ngôn mới cụp mắt liếc chiếc chăn mỏng trên người mình, nhíu mày nói: "Không cần làm chuyện thừa thãi như vậy!"
Có lòng làm việc tốt lại không được cảm ơn. Thôi bỏ đi, là tự cô lo chuyện bao đồng. Tích Niên thản nhiên nói: "Được, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa. Anh buông tay tôi ra được chưa? Anh siết tôi rất đau."
Anh lạnh lùng buông tay cô ra.
Cổ Tích Niên lấy lại được tự do thì vội vàng lắc lắc cổ tay, sau đó ngồi sang một bên xoa nắn. Đỏ cả lên rồi, người này nặng tay thật đấy.
"Hách xì!" Cô chợt hắt xì.
Hạ Ngôn không nói không rằng cầm chiếc chăn mỏng trên người mình ném qua, rơi ngay trên người Cổ Tích Niên.
Cô vén chăn lên: "Anh làm cái gì thế hả?"