Nghĩ đến đây, tôi lại thử tính toán, làm thế nào để nhét vừa nhỉ? Ngồi xổm chăng.
“Jịt Jẹ, anh hay đi gặp tổ tông, đã thấy trường hợp này chưa?”
Một cụ xác hệ cường hóa đã khiến cho thế giới quan của tôi vỡ nát, mà giờ cụ còn biết cả thuật thôi miên thì thành vô văn địch cụ nó rồi. Nếu sư béo dỏm và sư phụ hắn từng bất kính với tổ chức vô văn địch này, thì bằng cách nào mà sống được đến bây giờ?
Ế..khoan, sư phụ sư béo dỏm đã đưa hắn đi đâu học tập vậy? Ông ấy không phải đường tăng à?
“Jịt Jẹ sư phụ anh làm nghề gì?”
Tôi lại hỏi sư béo dỏm, mà hắn cứ im thin thít, chẳng lẽ bị động chạm lòng tự ái rồi. Tôi kiềm tốc độ, vặn đầu xem sư béo dỏm, nhưng đảo một vòng vẫn không thấy hắn đâu. Tôi trực giác không ổn, lộn trở về phía cầu thang bộ, hô một tiếng.
Vừa hô, liền nghe thấy rần rận tiếng bước chân từ dưới chạy lên, từ trên chạy xuống, từ xa chạy lại. Chỉ trong vài giây, xung quanh tôi đã quây kín người.
Hôm nay là ngày hoàng đạo gì mà sao tôi cứ phải đi hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác thế!
Những người quây tôi tây ta lẫn lộn, quần áo cũng không thống nhất, nhưng trên tay đều lăm lăm gậy gộc, như quê tôi vây thằng trộm chó ấy.
“Tôi tình cờ tạt qua thôi.”
Tôi giơ hai tay ngang đầu chậm rãi xoay người.
“Tôi đi ngay đây.”
Tôi vừa thò một bàn chân ra, liền lập tức bị đập trở lại. Có người đằng sau hô:
“Push him down!”
Một người tây vứt gậy lao vào nhăm nhe chộp vai tôi.
Lại có người hô:
“Đè nó xuống!”
Một người ta cũng vứt gậy lao vào.
Hai đấm khó địch bốn tay, hơn nữa tôi cũng không dám địch, nhỡ đâu họ hăng máu, tất cả cùng lao vào, thì mỗi người nhổ một bãi nước bọt là tôi chết chìm.
Tôi bị đè nặng xuống sàn, mồm kêu to oan uổng, hiểu lầm, mấy cảnh mà tôi tưởng chỉ được tạo ra nhờ tư duy lối mòn siêu thoát của đạo diễn phim truyền hình, giờ toàn bộ áp dụng lên tôi. Thật mẹ nó chân thực.
“Buông ra, đừng làm đau thằng bé!”
Một giọng nữ đầy quyền uy quát lên.
Từ góc nhìn con sâu, tôi thấy hàng tá giày da gạt sang bên, nhường một con đường chính giữa cho hai đôi giày cao gót dễ đến mười phân, cành cạch tiến tới.
Lực ấn trên vai tôi giảm một nửa, còn một người tây vẫn đang giữ, nhưng buông lơi hơn nhiều.
Tôi chưa ngẩng đầu nhìn cũng đã đoán được thân phận người đến. Thú thực đây là hai người mà bây giờ tôi không muốn gặp nhất, nguyên do thì có nhiều nhưng chủ yếu vì sợ mất mặt.
Tôi cân nhắc một hồi, giày cao gót đã đứng trước mũi. Giờ mà không ngẩng lên thì quá mất tự nhiên.
“Chào các bác.” Tôi giả ngu, ha ha cười.
Chủ nhân của nhà hàng hắc ám này, hai trong ba bác gái của tôi.
Dù sao cũng là ruột thịt, tuy chưa từng gặp mặt nhưng sự lo lắng mà các bác thể hiện rất tự nhiên. Trong khi bác ba muốn đỡ tôi dậy thì bác hai lạnh lùng quát người tây đang giữ vai tôi:
“Let go of your hand!”
Người tây không nhúc nhích, anh ta nhìn về sau lưng ba chị em.
Bác hai tôi quay đầu nói:
“Bảo người của anh thả cháu tôi ra đã.”
“Ờ, để xem.”
Một giọng đàn ông già chát đáp lời, bác ba của tôi đứng dịch sang bên, nhường lối.
Người đàn ông lớn tuổi chống gậy chậm rãi đi tới, bước chân của ông vừa trầm vừa ổn, có vẻ như chiếc gậy chỉ là vật trang sức. Ông ta hơi hất cằm ra hiệu, tôi liền thoát khỏi trói buộc.
Tôi đứng lên, băn khoăn nhìn bác hai, nhưng ông bác mang gậy lại rời một bước chắn tầm mắt tôi. Tủm tỉm cười nhìn tôi.
Gương mặt này…. tôi giật thót mình.
Chẳng phải là ông giúp việc nhà thằng Nam sao!