“Chị Diêu có từng nhận được thứ gì tương tự không?”
Từ xa tôi chỉ quan sát thấy đó là một bức ảnh đen trắng, bên trên có một dấu cộp đỏ sậm rất nổi.
Bà Diêu nhìn bức ảnh, chậc một tiếng, lại chuyển cho Chung lừa đảo. Chung lừa đảo lấy cặp kính trong áo, xem xét kỹ, đưa lên mũi ngửi, thậm chí chạm lưỡi liếm dấu cộp đỏ, ông ta làm vô cùng cẩn thận, trông rất chuyên nghiệp.
“Chó ăn xác.” Chung lừa đảo nhổ nước bọt vào khăn tay lại lấy nước trà súc miệng.
Bà Diêu cười nhạo:
“Hợp phết.”
Từ khi bức ảnh xuất hiện mọi người trong phòng lại xôn xao bàn tán. Ý của họ đại loại như sau:
Cách buổi đấu giá một ngày có vài người cũng nhận được dạng ảnh đen trắng cộp dấu đỏ như này, nội dung là hình chụp những báu vật bị đánh cắp hôm nay.
“Bị trộm kiểu gì ạ?” Tôi không nén được tò mò vội hỏi.
“Chúng lợi dụng sơ hở lúc chuyển giao báu vật từ kho cho khách. Hành động nhanh tay lắm.”
Tôi hỏi mượn một bức ảnh để xem thế nào. Bức ảnh họ đưa tôi có khổ 3:2 nhỏ cỡ lòng bàn tay, in bằng loại giấy thông dụng. Dấu đỏ cộp trên bức hình tươi hơn so với dấu tôi thấy từ chỗ ông Lâm, kích thước bằng nửa đồng xu, đồ án lượn sóng vo tròn, không hề có tính thẩm mỹ.
Trông tôi đần thối, fan của bố tôi bèn tốt bụng giải thích:
“Đây không phải con dấu thông thường, đây là dấu điểm chỉ."
Thế thì càng quái hơn rồi, hoa tay nào lại trơn bóng ở giữa vậy?
Tôi đang định hỏi thêm, thì đột ngột nghe tiếng phụ nữ ré thất thanh xuyên vào màng nhĩ.
Tôi quay đầu, thấy mọi sự chú ý đang đổ dồn về hướng bác hai tôi. Đầu bác thì rũ xuống nhưng tứ chi lại co cứng, phải dựa vào người xung quanh nâng mới không ngã sấp trên đất.
Tôi vội vàng đuổi tới bên cạnh bác hai. Tôi nghe loáng thoáng có người đã gọi bác sĩ nên cũng không gào lên nữa, chỉ đành cố hết sức dùng khả năng cấp cứu sơ cua kiểm tra tình hình của bác.
“Tai biến tăng huyết áp.”
Tôi tái mặt khi thấy mũi bác đổ máu ồng ộc và miệng nôn thốc nôn tháo. Tôi từng chứng kiến vài người già như này, vì không được cấp cứu kịp thời nên đã đánh mất hoàn toàn cuộc đời về sau.
“Thuốc ở túi áo trái!”
Bác ba tôi từ xa hét lên.
Tôi vội lục tìm, thuốc thì đã thấy nhưng không cách nào cho bác tôi uống được.
“Tránh ra.”
Ông Lâm bỗng xuất hiện đằng sau tôi, trên tay là một ống tiêm đầy nước thuốc.
Tôi sửng sốt, không dám rời bác hai, nhưng lập tức có một cây gậy gỗ thô bạo gạt văng tôi. Là Chung lừa đảo làm.
Ông Lâm thuần thục xắn tay áo bác hai tôi, tìm ven tiêm thuốc, giống như người đã thực hiện hành động này cả trăm lần.
“Ông Lâm giỏi quá, ông ấy là bác sĩ hay y tá vậy?”
Tôi ngã ngồi trên đất rồi thốt lên sau khi thấy cơ thể bác tôi dần mềm hoá, máu ngừng chảy và cơn nôn mửa chấm dứt.
Chung lừa đảo lắc đầu đáp:
“Ông ta là đồ tể.”