Lưu Ly Tháp là cái tên không thể đùa được trong giới, hành vi giúp Chung lừa đảo ăn sau lưng tổ chức của bọn họ vì thế có cho thêm tiền cũng chả dám công khai. Giờ Chung lừa đảo mất rồi, người liên lạc khuyên hắn ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
Tuy nhiên sư béo dỏm đâu phải hạng dễ chịu thiệt, hắn liền xoay ngay sang việc buôn bán tin tức về thánh địa vùi thây mới.
Ban đầu sư béo dỏm đánh tiếng với ông Lâm, mà chẳng biết thế nào tin lại đến tai bà Diêu. Và tình cảnh thành như bây giờ.
Khi sư béo dỏm gặp lại tôi, hắn mới nghĩ đến chuyện của chủ cũ. Hắn cảm thấy vụ tai nạn máy bay bất thường quá, nghi ngờ có âm mưu cố tình dàn dựng để xù nợ, nên mới tìm cách thăm dò tôi.
Tôi cũng cùng suy nghĩ với sư béo dỏm và có căn cứ hẳn hoi để dựa vào. Nguyên do là với tình trạng sức khoẻ của bác cả và bác hai tôi, rất khó để di chuyển bằng máy bay. Nếu chuyến bay tư nhân kia có thật, thì cũng không thể cùng lúc chuyển hết cả nhà tôi được.
Nhưng nếu chuyến bay tư nhân kia chỉ là dàn dựng thì có thể lừa được ai? Chứ ngay cả tôi và sư béo dỏm đều lờ mờ cảm thấy bất thường, những cáo già thành tinh như chủ nợ nhà tôi lại không nghi ngờ chắc?
“Anh càng nói tôi càng rối, dừng thôi.”
Tôi cảm thấy cứ tiếp tục gay gắt với sư béo dỏm cũng chả ích gì nên quyết định về trước khách sạn lại tính.
Khác với lúc đi, khi về hai chúng tôi im lặng đến sượng sùng, không khí bất thường rõ ràng mà thằng Nam lại hồn nhiên không hiểu.
“Bà Diêu thế nào?” Tôi ném cho nó túi hàng ăn đặc sản.
“Vẫn… vẫn đang nghỉ ngơi.” Nam lục túi, bày mấy món đồ nhắm ra hỏi “Xử lý sao đây?”
“Nhậu!” Sư béo dỏm từ đâu mót được chai rượu đế, quyết tâm lôi kéo thằng Nam say.
Nam nhăn mặt nhìn tôi xin giúp đỡ nhưng tôi đã giả vờ không trông thấy mà cầm hai lon bia đi thẳng ra ban công.
Tôi chả giận nổi sư béo dỏm, thậm chí còn cảm thấy mình hơi quá quắt với hắn khi chọn đúng thời điểm này làm căng. Tất cả tại thằng tôi số 2 láo toét quấy phá, khiến giờ tôi muốn mở miệng nói chuyện bình thường cũng ngượng.
Thôi thì chờ cho hơi men ngấm liền đi vào sau vậy.
Tôi vừa uống bia vừa nhìn xuống bến cảng bên dưới, khách sạn chúng tôi thuê nằm ở vị trí cực kỳ thuận lợi để quan sát mọi chuyển động trên dòng Mê Kông. Thực tế cũng không có gì đáng xem, ngoại trừ một ít tàu du lịch thì còn lại đều là thuyền nhỏ của dân địa phương, phong cảnh rất chân chất.
Tâm tình tĩnh lại, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện hỏi thăm về nơi sắp phải đi. Có lẽ nếu không phải tiếp nhận mọi thứ trong trạng thái bị động, tôi sẽ cảm thấy cực kỳ tò mò, thậm chí là sốt sắng, chứ không phải kiểu chờ chết như bây giờ.
Đùng! Đoàng!
Tiếng sấm bất ngờ đánh rung màng nhĩ khiến tôi giật thót người. Tôi tưởng mình lơ đãng bỏ qua dấu hiệu của cơn mưa, nhưng khi nhìn lên bầu trời vẫn rất quang.
Đùng! Đoàng!
Tiếng sấm lại rền rĩ truyền đến như pháo nổ, tôi ngửa cổ nhoài người ra xem vẫn không thấy tia chớp nào đi kèm.
Đùng! Đoàng!
Tôi bắt đầu nghĩ hay là mình bị ảo thanh rồi, nhưng tửu lượng tôi khá tốt, vài lon bia nhằm nhò gì đâu. Thế là tôi cúi đầu xuống xem mọi người phản ứng sao.
“Mịa!!” Tôi chửi thề, mồ hôi lạnh đổ rần rận.