Ba người bác hai, hoặc ít nhất là Chung lừa đảo và bà Diêu, vừa trông là biết kỳ tài kinh diễm, người như họ đã nhìn nhân tâm một đời thì sao có thể không xem thấu được lời giấu giếm vụng về của tôi chứ.
Thế vì sao tôi biết lại vẫn đi làm chuyện ngu ngốc này? Tất nhiên là vì tôi đã đánh cược sẽ có một người hoặc là một thế lực không muốn sự hiện diện của cụ xác bị công khai. Như thế tôi có thể dùng bí mật này làm lợi thế, chờ họ xuất hiện cùng tôi thoả thuận.
Nhưng tình thế bây giờ quái quỷ quá, chẳng ai có vẻ muốn bịt miệng tôi. Khiến tôi trông không khác gì đứa trẻ trần truồng đứng giữa những người lớn khoác áo lông vũ trong mùa đông ở Siberia cả, mọi người đều có tầng trong tầng ngoài bảo vệ bản thân rồi, còn tôi đến đôi dép cũng vừa trôi mất.
Này mẹ nó đúng là lạnh vào trong tim mà!
“Cháu muốn nói chuyện riêng với bác hai cháu trước đã.” Tôi đánh liều xin, mặc dù biết điều này sẽ làm khó xử bác tôi.
Quả nhiên bác hai liền hơi nhíu mày, nhìn về phía bà Diêu.
Nhưng họ còn chưa kịp trao đổi, thì ngoài cửa có tiếng bước chân rần rận đổ đến. Một giọng điệu hách dịch vọng vào:
“Ôi dà, nghe nói nhà ai bị khoắng sạch đấy hả?”
Bà Diêu hừ lạnh một tiếng, mỉa mai:
“Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, không giáo dưỡng.”
Một đoàn kính đen bước vào, rất ra dáng vệ sĩ chuyên nghiệp, dàn đội hình hộ tống ông già hói tóc bạc bệ vệ ở giữa.
Toàn bộ người trong phòng đứng hết lên, sôi nổi chào hỏi ông hói tóc bạc. Bác Hai thậm chí đi ra khỏi ghế, bắt tay cùng ông ta.
“Anh Lâm đến bất ngờ quá, làm tôi tiếp đón không được chu đáo.”
“Chị Liễu không mong tôi à?” Ông Lâm cười to lộ ra hai chiếc răng như nanh hổ bọc vàng.
“Không dám.” Bác tôi ra hiệu người làm lấy ghế cho ông Lâm. “Chỉ là vật báu anh yêu quý mai mới được đem đến. Hôm nay anh tới sợ phải thất vọng rồi.”
“Không. Thấy có người thất vọng thì tôi càng cao hứng.”
Ông Lâm khiêu khích nhìn bà Diêu.
“Phải không chị Diêu?”
Bà Diêu rũ mắt xem cốc trà trên tay, nhạt nhẽo đáp:
“Lâm Cẩu Cẩu mũi vẫn thính nhỉ.”
“Như nhau, như nhau.” Ông Lâm chắp hai tay làm động tác cung hỷ, sau đó quay sang Chung lừa đảo “Anh Chung cũng tới à?”
“Vâng, công việc mà.”
“Thế mà tôi còn tưởng ở đây không có đàn ông nên bọn cướp mới lộng hành.”
Ông Lâm này hẳn là kẻ thích chọc ngoáy. Ngồi chưa ấm chỗ mà đã vội vàng đắc tội với khối người. Nhưng ngoài bà Diêu, chẳng ai tỏ vẻ bất mãn với ông ta cả, có thể thấy địa vị của ông Lâm phải ngang ngửa bà Diêu, trên cả Chung lừa đảo và bác hai tôi.
Châm chọc đủ rồi ông Lâm mới để ý tới sự hiện diện của kẻ lạ mặt như tôi.
“Đệ tử nhà ai đây? Người Việt à? Hiếm thấy nhỉ.”
“Cháu của tôi.” Bác Hai vẫy tôi “Lại chào bác Lâm đi con.”
“Cháu chào bác. Cháu là Bách Việt.” Tôi tiến đến xin được bắt tay.
Ông Lâm ngó lơ bàn tay chìa ra của tôi, chỉ liếc một lượt cơ thể tôi đánh giá:
“Nhận nuôi thằng này làm gì, trông vô dụng quá.”
Tôi ở nhà ngoại thì bị bảo không giống mẹ, đến nhà nội lại nghe câu chẳng giống bố. Có khi nào một thời gian nữa tôi sẽ máu chó phát hiện mình được nhặt từ thùng rác thật không?
“Hậu duệ duy nhất của Nguyễn Hữu Sanh đấy anh Lâm ạ.” Chung lừa đảo cười híp mắt “Chơi lớn lắm, vụ báu vật của chị Diêu bị trộm có dấu ấn của cậu ta.”
Cái lão mất nết lại hố tôi rồi!
“Con trai Nguyễn Hữu Sanh?”
Ông Lâm bỗng thay đổi sắc mặt, nghiền ngẫm xem tôi. Sau đó ông vươn tay chủ động bắt lấy tay tôi. Ông bắt rất dùng sức, giống như muốn nghiền xương tôi vậy, khiến tôi đau đến nhăn nhíu mặt.
“Chị Liễu nuôi gà đấy à! Uổng có thằng cháu trai.”
Ông Lâm xì một tiếng ném tay tôi ra. Tặc lưỡi lắc đầu.
“Ba nhà Lâm Diêu Nguyễn chúng ta sao thế hệ sau lại kém hơn thế hệ trước thế. À quên chị Diêu làm gì có thế hệ sau nhỉ.”
Trên mặt bà Diêu vẫn mang biểu tình lạnh băng, nhưng tay phải bà khẽ run, vành cốc trà lách cách nứt toát.
“Nói tiếng người đi Lâm Cẩu Cẩu.”