Tôi thậm chí tua lại băng ghi hình vài lần, nghiên cứu từng chi tiết rồi vỗ đầu thốt lên:
“Đây đâu phải tầng bọn cháu chạy ra.”
Bởi vì khu vực hành lang các tầng đều trang hoàng giống nhau nên suýt nữa tôi nhầm lẫn. Nhưng góc camera các tầng lại khác nhau, nên tôi mới chú ý.
Bác hai gật đầu đáp:
“Đây là tầng năm, còn cháu chạy ra từ tầng bốn.”
Ban đầu nghe bác khẳng định tôi liền ngơ người nghĩ: Hơ đổ sai tầng à? Nhưng khi động não thêm, tôi lại lạnh hết sống lưng.
Trời **! Có kẻ bấm chọn tầng!
Chắc chắn không phải người bên ngoài, vì camera giám sát tầng năm không ghi nhận ai lảng vảng ở quanh trước khi bác hai và Chung lừa đảo đến cả.
Vậy kẻ bấm chọn là sáu anh tây không có ý thức hoặc cụ xác ngàn năm chưa tiếp xúc văn minh sao? Kinh dị quá!
Chung lừa đảo thấy sắc mặt tôi như nến liền giễu hỏi.
“Không.” Lão phủ nhận giả thiết sáu anh tây của tôi (tất nhiên tôi vẫn giấu chuyện cụ xác). “Chín phần là do đệ tử của Lương Tam Chỉ.”
Sư béo dỏm? À, ra thế.
Trong khi tôi chỉ biết cắm đầu chạy trối chết, sư béo dỏm đã làm xong công tác đoạn hậu không hổ dân kinh nghiệm.
“Thế một phần còn lại?” Tôi tiện miệng hỏi.
Chung lừa đảo híp mắt, tôi để ý hắn rất thích làm động tác nhỏ này mỗi khi chuẩn bị hố người khác:
“Một phần còn lại, lão nghiêng về khả năng có người thứ bảy trong thang máy.”
Lão già tinh quái!
Tôi nhanh chóng để ý xung quanh, liền nhận thấy không ai chột dạ trước lời của Chung lừa đảo cả. Chuyện càng lúc càng quái rồi.
Hoặc là bác hai tôi và bà Diêu diễn giỏi quá. Hoặc là họ thực sự không biết có gì bên trong quan tài.
Nói thực tôi khá tin giả thiết thứ nhất, phụ nữ mà muốn giấu gì thì như mẹ tôi ấy chục năm cũng không cậy ra được.
Nhưng như vậy lại mâu thuẫn với hành vi của Chung lừa đảo, đồng bọn của họ. Chẳng lẽ lão già này ăn ở thất đức quá nên bị cho ra rìa?
"Các bác có suy đoán gì không?"
"Còn đang điều tra." Bác hai ra hiệu chấm dứt câu chuyện.
"Chàng trai. Đến lượt cậu." Chung lừa đảo ngắt dòng suy nghĩ của tôi. "Nói đi, các cậu thấy cái gì, trốn cái gì?"