• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn sông Mê Kông chảy qua Tam Giác Vàng rất đặc biệt, nó là điểm phân chia phần Thượng phần Hạ của dòng sông, là tuyến đường thủy quan trọng trong việc giao thương hàng hóa giữa các quốc gia trên lưu vực. Nhưng từ khi bị bóng đen của ma túy bao phủ, nơi đây đã chẳng khác gì một quỷ môn quan với dân thường.

Tất nhiên bà Diêu đâu thể gộp làm dân thường, mọi lộ trình của bà đều được chuẩn bị tỉ mỉ. Nếu để một toán cướp vũ trang chắn đường, thì bà Diêu đã chẳng phải gia chủ nhà họ Diêu nữa rồi.

Khi ba chúng tôi xuống đến nơi, thế trận cuộc đấu súng giữa hai phe đã định đoạt xong, thuyền và ca nô của bọn cướp bị đánh chìm, người cũng chết không còn mấy mống. Mùi dầu hỏa thuốc súng rất hắc rất khó ngửi, thế mà người kỹ tính như bà Diêu lại hết sức bình thản ngồi sửa móng.

“Diêu tộc trưởng.” Sư béo dỏm ôm quyền cười gượng “Kiểm chứng xong chưa?”

Tôi hơi giật mình, tinh thần leng keng kéo còi, sư béo dỏm bỗng nhiên phát âm chuẩn chỉ thì hẳn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra.

Bà Diêu ừ một tiếng, lần lượt tháo móng giả đặt xuống một khay bạc, lại lần lượt lấy móng giả từ một khay vàng thay vào.

Khi người hầu bưng khay bạc đi ngang qua chỗ thằng Nam, nó liền nhăn mày nói nhỏ với tôi:

“Mùi máu, nồng lắm.”

Tôi sờ dưới cằm, nơi trước đây từng bị bà Diêu cắt một đường, lại nhìn thảm trạng của toán cướp đang bị trói gô quỳ trước mặt bà, thầm nuốt nước bọt đánh ực.

“Còn bài gì bày hết ra đi.”

Bà Diêu vẫy tay, có người đưa ghế đến cho chúng tôi ngồi. Chiếu thái độ hiện giờ, dù không thể sư béo dỏm hỏi gì bà Diêu đáp nấy thì ít nhất cũng không đến nỗi bị trực tiếp ngó lơ.

Sư béo dỏm không vội trả lời. Hắn ngồi xổm trước mặt một tên cướp, giật ngược tóc tên này lên lại kéo cổ áo của tên này xuống, nhìn vào trong.

“Lính của băng Khan.” Sư béo dỏm tặc lưỡi, khuôn mặt tròn mũm mĩm của hắn bỗng hiện lên nét rất tối tăm. “Đi trước đã, không cần dây với lũ quạ này.”

“Hướng nào?”

“Chiềng Rai. Từ đấy xuất phát khá thuận lợi.” Sư béo dỏm chỉ vào súng của một người vệ sĩ đứng gần hắn “Cho tôi mượn.”

Được bà Diêu đồng ý, vệ sĩ rút súng đưa cho sư béo dỏm. Hắn lẩm bẩm một chuỗi dài trong miệng rồi tự tay lần lượt xử quyết những kẻ cướp còn lại. Hành động dứt khoát lạnh lùng.

Nam đã phải quay mặt đi, còn tôi thì không hiểu sao chẳng thể rời mắt khỏi nắm tay trái của sư béo dỏm.

Một nắm tay run rẩy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK