“Anh chủ của chúng tôi đi làm chút chuyện rồi, có thể lát nữa mới về. Hay là chị ngồi đây đợi anh ấy một lát đi.” Vương Lâm tỏ vẻ khách sáo.
“Được rồi, Ưu Ưu, chúng ta sang bên đó đợi đi.” Lục Oánh nói với con gái mình rồi mới tìm chỗ ngồi, bà ta nhìn dáo dác một hồi rồi mới cất tiếng nói: “Xin chào, xin hỏi trong tiệm của cô có gì để ăn không? Chủ yếu kinh doanh cái gì?”
“Tên của chúng tôi là BBQ Anh Lính thì đương nhiên kinh doanh đồ nướng rồi, đây chị nhìn xem, chúng tôi có rất nhiều loại, hơn nữa còn rất được khách hàng ưu thích, nhất là có nhiều người đợi mấy tiếng đồng hồ để được ăn đồ nướng đặc biệt của chúng tôi. May mà chị đến đây vào giờ này, nếu mà đến vào buổi tối thì không còn chỗ đâu.” Vương Lâm chào hàng, Diệp Lăng Thiên đối xử tốt với bọn họ, bọn họ cũng nghĩ cho anh, thật lòng thật dạ xem cửa hàng này là nhà của mình, hết lòng làm việc cho cửa hàng.
“Vậy à, BBQ Anh Lính, có nghĩa chủ của mấy người là quân nhân sao?” Lục Oánh ngẫm nghĩ một lúc rồi cất tiếng hỏi.
“Đúng đó, anh ấy là quân nhân đã giải ngũ, không những mỗi mình anh ấy mà tất cả đầu bếp trong quán chúng tôi đều là quân nhân giải ngũ hết cả, chỉ có một mình tôi và nhân viên phục vụ khác có chồng là quân nhân thôi.”
“Ồ, hóa ra là thế, hóa ra đây là nhà của quân nhân. Được rồi, thế thì cô giới thiệu cho tôi đi, món nào ngon thì cô mang lên cho tôi một ít để chúng tôi ăn thử xem sao.” Lục Oánh gật đầu rồi nói.
“Chỉ có hai người thôi thì chắc chắn ăn không hết mấy món đặc sắc trong này đâu, chắc chắn gọi đùi dê, dê nướng nguyên con, heo sữa quay thì sẽ không ăn hết đâu, lãng phí lắm. Hai người gọi gà nướng đi, chị thấy thế nào?”
“Cháu làm ăn cũng thật thà quá nhỉ, coi chừng chủ nghe rồi lại mắng cháu đấy, làm gì có nhân viên phục vụ nào tiết kiệm giùm cho khách kia chứ.” Lục Oánh vừa cười vừa nói, cảm thấy cô ấy thật thú vị.
“Đây là yêu cầu của chủ quán chúng tôi, anh ấy không hy vọng mọi người gọi quá nhiều để lãng phí, bảo chúng tôi phải làm ăn có lương tâm, đương nhiên, nếu như khách muốn gọi nhiều thì chúng tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.”
“Thế thì tốt, lấy gà nướng đi, Ưu Ưu, con có còn muốn ăn gì nữa không? Tự mình gọi đi.” Lục Oánh đưa thực đơn cho con gái của mình.”
“Rốt cuộc mẹ cũng cho con ăn đồ nướng rồi, tốt quá.” Con gái của Lục Oánh vội vàng cầm bút lên.
“Ăn thì được nhưng không được ăn quá nhiều.” Lục Oánh dặn dò con gái của mình.
Sau khi gọi món xong, Vương Lâm bèn bước ra, hai mẹ con uống trà Vương Lâm pha rồi thong thả ngồi đợi.
“Mẹ, mẹ nghĩ anh kia có còn nhận ra mẹ con mình không?” Con gái của Lục Oánh cảm thấy hơi căng thẳng.
“Cậu ta có nhận ra chúng ta hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải nhớ lấy cậu ta mãi. Mẹ luôn nói với con rằng con người sống trên đời này cũng chỉ vì bốn chữ ân oán tình thù, mà ân lại được đặt ở vị trí đầu tiên, biết ân mà báo là chuyện căn bản của con người khi sống trên cõi đời này, nếu như đến việc biết ân báo ân mà còn không làm được thì con người có khác gì súc sinh không? Ba con mất sớm, hai mẹ con ta có thể sống trên đời này, đồng thời có được thành tựu như ngày hôm nay là vì có rất nhiều người giúp đỡ mẹ con mình, cũng vì mẹ chưa bao giờ quên đi ân tình của bọn họ. Có một câu nói như thế này, cái ân bằng giọt nước phải báo bằng cả dòng sông, mẹ hy vọng con có thể nhớ rõ câu nói này.” Lục Oánh chậm rãi nói với con gái.
“Mẹ, con biết rồi.” Ưu Ưu gật đầu.
Diệp Lăng Thiên đi ngân hàng nạp tiền vào tài khoản, hôm qua ngân hàng ấy đã bị phong tỏa nên ngày nào Diệp Lăng Thiên cũng phải đi xe máy điện mười mấy phút đồng hồ ra ngân hàng khác, đến bây giờ mới trở về. Anh đậu xe ngoài cửa quán rồi đi vào trong.
Vương Lâm đi đến nói với anh: “Anh Diệp, có người tìm anh kìa.”
“Tìm tôi à? Ai thế?” Diệp Lăng Thiên nhìn vào trong với vẻ kỳ lạ.
“Quý bà đó đó.” Vương Lâm chỉ cho anh.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy hơi ngạc nhiên, thế nhưng anh vẫn đi về phía bọn họ. Lục Oánh quay lưng ra ngoài cửa nên bà ta không thấy Diệp Lăng Thiên đã vào, nhưng con gái của bà ta lại trông thấy anh, cô ấy lập tức đứng bật dậy, gọi anh với vẻ kích động: “Anh trai, anh về rồi.”
Diệp Lăng Thiên sững sờ, anh nhìn cô béi ấy một hồi lâu và chưa tỉnh táo lại, nói thật lòng, anh không hề có ấn tượng gì về cô bé ấy hết, anh cũng không hiểu lại sao cô bé lại kêu mình là anh trai. Đến bây giờ Lục Oánh mới nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, bà ta đứng dậy, mỉm cười nhìn Diệp Lăng Thiên rồi chìa tay về phía anh: “Cậu Diệp, chào cậu.”
Diệp Lăng Thiên lại tiếp tục sững sờ, anh vẫn không có ấn tượng gì về người phụ nữ này. Hôm qua lúc ở ngân hàng, anh chưa từng nhìn hai mẹ con bà ta chút nào, chỉ biết bên cạnh mình có một đôi mẹ con, anh chỉ dồn hết sức tập trung vào mấy tên cướp mà thôi.
Diệp Lăng Thiên bắt tay với Lục Oánh rồi nói: “Hai người biết tôi sao?”
“Biết, cậu Lâm không có ấn tượng gì về chúng tôi sao?” Lục Oánh mỉm cười mà hỏi anh.
“Xin lỗi, đúng thật là tôi không có ấn tượng gì với hai người cả, chúng ta quen biết nhau à?” Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên.
“Cậu Diệp ngồi đi.” Lục Oánh vẫn mỉm cười.
“Được.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu.
“Không biết cậu Diệp có còn nhớ đến chuyện xảy ra trong ngày hôm qua hay không? Lúc ấy bên cạnh cậu có hai mẹ con, bọn cướp muốn giết cô gái ở cạnh cậu, rồi cậu có còn nhớ không? Chúng tôi chính là hai mẹ con ấy, tôi tên Lục Oánh, đây là Trương Ưu Ưu, con gái của tôi.” Lục Oánh nói chậm rãi.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày lại, anh đứng lên rồi nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ hai người đã nhận nhầm người rồi, tôi không phải là người mà mẹ con chị muốn tìm, ngày hôm qua tôi cũng không có đến ngân hàng.”
Sau khi nói dứt lời, Diệp Lăng Thiên quay lưng đi một nước, thái độ của anh hơi lạnh lùng. Trương Ưu Ưu quay sang hỏi mẹ mình: “Lẽ nào mẹ nhận nhầm người rồi sao? Nhưng mà con nhìn thấy rất rõ, anh ấy chính là anh trai đó mà.”
“Đừng nói nữa.” Lục Onh nói với con gái mình rồi mới quay sang nói với Diệp Lăng Thiên: “Cậu Diệp, cho dù cậu có phải là người tôi muốn tìm hay không thì ngồi xuống uống tách trà đã? Huống hồ chi tôi còn là khách của cậu nữa kia mà.”
Diệp Lăng Thiên chần chừ một lúc rồi mới quay mặt lại, nói với Vương Lâm: “Lấy cho tôi chai nước.” Rồi đi đến ngồi cạnh Lục Oánh.
“Cậu Diệp có phải là ân nhân của tôi hay không đã không còn quan trọng nữa, trong lòng chúng tôi hiểu rõ ràng là được. Cậu cũng yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này đâu, người biết chỉ có hai mẹ con chúng tôi mà thôi.” Lục Oánh nói thẳng với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên lấy thuốc lá ra định châm một điếu, anh nhìn sang cô bé Trương Ưu Ưu rồi lại đặt điếu thuốc xuống, nói hờ hững: “Hôm nay hai người đến đây là vì chuyện này sao?”
“Không có gì khác, chỉ muốn đến thăm ân nhân, không dám quên ân cứu mạnh, cũng không dám nói lời cảm ơn.” Lục Oánh nói trịnh trọng.
“Hai người tìm được tôi từ đâu thế?” Diệp Lăng Thiên tò mò mà hỏi.
“Đồn công an, chúng tôi cố tình đến đồn công an một chuyến, đồn công an có video quay lại ngân hàng, tôi và lãnh đạo của bọn họ có chút quan hệ với nhau nên bọn họ mới nói cho tôi biết thân phận của cậu, xin ân nhân đừng để bụng, chúng tôi không có ý gì khác mà chỉ muốn đến thăm cậu thôi. Không dám quên ân cứu mạng, nếu như không tìm được cậu, không đến thăm cậu thì đời này tôi không tài nào yên tâm cho nổi.”
“Ngoài ra, con gái của tôi đang ở trong thời kỳ thành niên, sắp sửa lên đại học rồi bước ra đời, tôi muốn cho con bé hiểu được đạo lý biết ân báo ân. Tôi cũng biết ân nhân không muốn để cho ai biết thân phận của mình, bởi thế cậu mới bỏ đi ngay sau khi cứu người. Tôi đảm bảo chúng tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết về chuyện của cậu đâu, người biết chỉ có mẹ con tôi mà thôi, bởi thế hôm nay chỉ có hai mẹ con tôi đến tìm cậu chứ không dẫn theo ai khác. Hy vọng không quấy rầy cậu.” Lục Oánh nói chậm rãi.
“Tôi tên Diệp Lăng Thiên, chị gọi tôi Lăng Thiên là được. Ân nhân thì không dám, chẳng dám nhận đã cứu người đâu, chẳng qua tôi chỉ tự cứu mình mà thôi, tôi cũng là người bị hại, nếu như không giết kẻ cướp thì đến bản thân tôi cũng sẽ chết, bởi thế mẹ con chị không cần phải cảm kích tôi. Tôi cũng chỉ cứu mình mà thôi.” Diệp Lăng Thiên nói hờ hững.