"Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.
Lăng Thiên, sau khi em đi thì đừng liên lạc với em, cũng đừng tới tìm em, em sẽ không nói cho bất cứ ai địa chỉ của mình.
Đợi đến khi em cảm thấy mình đã thư giãn xong rồi thì sẽ trở về tìm anh." Lý Vũ Hân chảy nước mắt nói.
Cuối cùng Diệp Lăng Thiên gật đầu, lấy hai cái hộp từ trong túi ra đưa cho Lý Vũ Hân, nói: "Đây là một cái đồng hồ đeo tay, anh nghĩ có thể nơi em đến dạy sẽ rất nghèo khó, nếu như ở trong núi thì điện thoại sẽ không có tín hiệu, vậy nên có khả năng em sẽ không thường xuyên sử dụng điện thoại, mang theo đồng hồ đeo tay để xem thời gian dễ hơn.
Đây là một cây bút, em đi làm giáo viên nhất định phải phê chữa bài tập, nên dùng một cây bút tốt."
Lý Vũ Hân nhận lấy đồng hồ và bút, nhìn anh một chút rồi nói: "Anh đúng là chẳng có chút mới mẻ nào, vẫn không lãng mạn chút nào.
Trước đây em đã tặng anh một cái đồng hồ, mà bút, em nhớ lúc trước anh cũng tặng Hiểu Tình một cây."
Diệp Lăng Thiên cũng không ý thức được điều này, anh chuẩn bị cho Lý Vũ Hân những thứ này chỉ đơn thuần nghĩ đến chuyện Lý Vũ Hân có thể cần dùng đến chúng.
"Nhưng em rất thích, em sẽ nhận hết và sẽ giữ gìn thật kỹ." Lý Vũ Hân cười nói.
Đang lúc này, nghe thấy loa phát thanh bắt đầu vang lên thông báo chuyến bay sắp bắt đầu cất cánh, Lý Vũ Hân lập tức vội vàng nói: "Máy bay sắp cất cánh rồi, em phải đi đây."
Diệp Lăng Thiên gật đầu, nói: "Được, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt đấy."
"Vâng, anh cũng vậy, hãy chăm sóc bản thân thật tốt." Lý Vũ Hân lại chảy nước mắt, sau đó cô đi đến nơi kiểm tra an ninh.
Lúc Lý Vũ Hân gần đi đến chỗ kiểm tra thì bỗng nhiên chạy vội tới ôm Diệp Lăng Thiên rồi hôn lên môi anh, sau đó lại chạy về bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Diệp Lăng Thiên vẫn ngơ ngác đứng đó nhìn Lý Vũ Hân đi qua chỗ kiểm tra an ninh, sau đó xách hành lý lên máy bay, mãi cho đến khi bóng người Lý Vũ Hân biến mất.
Lý Vũ Hân đi rồi, trong lòng Diệp Lăng Thiên trở nên trống rỗng, giống như bỗng nhiên thiếu vắng một thứ to lớn, rất trống trải.
Diệp Lăng Thiên từ từ đi ra khỏi sân bay, đi lên một cây cầu ngoài sân bay rồi nằm nhoài lên tấm chắn ngang trên cầu hút thuốc, nhìn xe cộ và người đi đường dưới cầu đi lại không ngớt.
Cuối cùng lại nhìn về phía sân bay, thấy một chiếc máy bay đang bay lên không trung, Diệp Lăng Thiên không biết Lý Vũ Hân ngồi trong máy bay nào, thế nhưng anh biết, Lý Vũ Hân đã đi rồi, chuyến đi này có thể sẽ là hai năm, cũng có thể có thể sẽ dài hơn thế.
Ít ra trong quãng thời gian rất dài, Lý Vũ Hân sẽ biến mất khỏi thế giới của mình, sau đó có thể sẽ không trở về, Diệp Lăng Thiên không biết, thậm chí sau khi Lý Vũ Hân trở về, mình và cô sẽ biến thành hình dáng gì, sẽ trở thành mối quan hệ gì, ai cũng không chắc chắn được.
Diệp Lăng Thiên đứng trên cao nhìn những máy bay liên tục cất cánh và hạ cánh, không ai biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, chỉ nhìn thấy trên đất đã rơi đầy tàn thuốc.
Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên cảm thấy trong bụng đã trống rỗng, bụng đã đói đến khó chịu, mới từ từ đi tới bãi đậu xe.
Khi về nhà Diệp Lăng Thiên phát hiện lại không thấy bóng dáng Diệp Sương đâu, Diệp Lăng Thiên không cần nghĩ cũng biết nhất định Diệp Sương đã ra ngoài chơi, đi với bạn hay là đi với người gọi là bạn trai của cô, anh không biết và cũng không muốn biết.
Trong nhà cũng có sẵn đồ ăn, chắc là sáng sớm Diệp Sương đã mua cho Diệp Lăng Thiên, có điều Diệp Lăng Thiên thật sự không muốn đi nấu, không phải là vì lười, mà chính xác là không có tâm trạng nấu.
Lần thứ hai xuống lầu, anh vào một quán sườn non ở gần khu chung cư gọi hai món ăn tùy tiện ăn một bữa, sau đó lái xe đi tới văn phòng mới của công ty.
Lúc Diệp Lăng Thiên tới bên trong đã có khuôn có dạng, nhiều người đang bận rộn quét tước vệ sinh.
Tầng dưới là công ty bảo vệ, tầng trên là công ty thực phẩm.
Diệp Lăng Thiên xếp cho mình một văn phòng trong hai công ty.
Anh chỉ triển khai sơ bộ còn những công việc tỉ mỉ khác, hai công ty đều có người phụ trách riêng.
Lúc Diệp Lăng Thiên đi vào công ty bảo vệ, dĩ nhiên Vương Lực đã ở đó, Vương Lực nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đến đây cũng rất kinh ngạc.
"Anh Diệp, sao anh lại tới đây?" Vương Lực hỏi.
"Ngày kia phải qua bên này làm rồi nên qua xem một chút.
Thế nào rồi? Đã sắp xếp thỏa đáng chưa?" Diệp Lăng Thiên hỏi.
"Rồi, căn bản đều đã sắp xếp xong xuôi, ngày mai chuyển một vài thứ hữu dụng từ công ty bên kia qua là xong, ngày mai tất cả công nhân ca sáng cũng phải ở lại đến giữa trưa, chủ yếu là thu dọn đồ dùng cá nhân với tài liệu.
Để em dẫn anh đi thăm quan, giới thiệu cho anh một chút." Vương Lực nói xong rồi lập tức dẫn Diệp Lăng Thiên đi khảo sát.
Công ty mới đúng là xịn hơn công ty cũ, trang trí sang trọng hơn nhiều, diện tích sân bãi vô cùng rộng lớn, có thể làm được rất nhiều chuyện.
Trên căn bản có thể bảo đảm mỗi ban ngành đều có một khu chuyên môn, mỗi trưởng ban ngành có một văn phòng độc lập.
Mặt khác còn có một căn tin cho công nhân, trong đó còn có nước sôi, trà, cà phê cung cấp miễn phí cho công nhân.
Ngoài ra còn có một phòng họp lớn.
Căn phòng này có thể chứa được năm mươi người, phòng họp này là do Diệp Lăng Thiên thiết kế, căn phòng này để hai công ty dùng chung cho đỡ lãng phí, giống như phòng làm việc của anh chỉ có một căn.
Sau khi xem xét Diệp Lăng Thiên vô cùng thoả mãn.
Sau đó anh dẫn Vương Lực đi lên công ty thực phẩm.
Trong công ty thực phẩm không có nhiều người như công ty bảo vệ, chỉ có mấy người, trong đó người phụ trách công ty thực phẩm chính là trợ lý Tiểu Lâm của tổng giám đốc, cô ta luôn phụ trách những công việc này.
Lúc đầu Tiểu Lâm là thư ký của Diệp Lăng Thiên, sau đó lại làm thư ký cho Lý Vũ Hân, lúc Diệp Lăng Thiên xây dựng công ty bảo vệ đã dẫn cô ta tới phụ trách công việc bếp núc.
Sau khi công ty bảo vệ thuận lợi đi vào hoạt động, Tiểu Lâm tiếp tục trở lại công ty thực phẩm, được Lý Vũ Hân đề bạt làm trợ lý tổng giám đốc, nói là trợ lý Diệp Lăng Thiên, thật ra chính là trợ lý của Lý Vũ Hân.
Có điều, bây giờ Lý Vũ Hân đi rồi, cô ta lần thứ hai trở thành phụ tá của Diệp Lăng Thiên..