Đến một cái tát này, trái tim đã chết hoàn toàn.
Liễu Mi gắt gao nắm chặt khăn lụa, móng tay xanh nhạt cắm thật sâu vào lòng bàn tay non mềm.
Ả là tài nữ đệ nhất Bắc Yến, không có kẻ nào, không có bất cứ kẻ nào có thể coi thường ả, cái gì Dương Bình, cái gì Cố Liệt, ả muốn cho đám nam nhân này phải trả giá thật đắt vì dám khinh nhục ả!
Tiếng cười điên cuồng của Liễu Mi trôi qua, nước mắt vương trên hàng mi, ả nằm nhoài trên mặt đất, nhìn Dương Bình cười thảm thương, giọng nói trống rỗng, thất vọng đến cùng cực: “Hoá ra một chân tướng tất cả người trong thiên hạ đều biết, mà cũng là tính kế sao?”
Ả nương động tác chống người dậy, lơ đãng đẩy áo ngoài rơi xuống, lộ ra bả vai thon gầy mượt mà bọc dưới tầng tơ lụa, hiện ra cảm giác yếu ớt như nhược bất thắng y (1), dường như đang cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi trong nội tâm và nước mắt, cắn răng ra sức nhịn xuống nói: “Hoá ra, bệ hạ lại nhát gan đến mức ấy, chỉ là mấy lá trà nho nhỏ, cũng không dám chất vấn Vi Bích Thần?”
Tay Liễu Mi vỗ lên bụng mình, vẻ mặt hoảng hốt, như thể ở nơi ấy vẫn có một đứa bé, sau đó chợt tỉnh táo, mắt phượng mở to, chính khí lẫm nhiên nói với Dương Bình đang vừa thẹn vừa hận: “Liễu Mi ta dám yêu dám hận, thậm chí dám vì ngươi tới Kinh Châu đoạt Sở.
Trái tim trong vắt như băng, thiên địa chứng giám! Đáng tiếc một khang si tình của ta, đều đưa sai cho một kẻ phụ lòng, sa đoạ tình dục, vô năng mềm yếu là ngươi! Ngươi vậy mà chỉ ngồi xem Vi Bích Thần hại chết đứa con duy nhất của ngươi!”
Ả cúi đầu, lẩm bẩm tự nói: “Là con trai, ta thấy rõ hình dáng của nó, còn chưa trưởng thành, nhưng là một đứa bé trai.
Bảo Nhi của ta, cục cưng mà ta sẽ yêu thương suốt đời, chờ mong biết bao, cứ như vậy hoá thành máu bẩn……”
Ả ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi hoảng loạn của Dương Bình, lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt khó nén si tình cùng đau xót, hỏi mỉa mai: “Loại hoàng đế nào, ngay cả đứa con duy nhất, cũng mặc kệ quyền thần hạ dược hại chết?”
“Loại nam nhân nào, ngay cả nữ nhân, hài tử của chính mình cũng không giữ nổi?”
Dương Bình nổi trận lôi đình: “Ngươi câm miệng? Ngươi câm miệng cho trẫm! Trẫm muốn đem ngươi……”
Liễu Mi lại lê đầu gối tiến lên, không màng uy hiếp của Dương Bình, bắt chặt lấy tay hắn, dẫn theo bàn tay hắn chạm lên bụng nhỏ của mình: “Dương Lang, thiếp chỉ muốn biết, ái tử chúng ta mất mà tìm lại, lần này, ngươi có bảo vệ được hay không?”
Dương Bình sợ ngây người.
Hắn run rẩy trượt xuống mặt đất, chậm rãi áp bàn tay lên eo bụng của Liễu Mi, nhìn ả không dám tin: “…… Hài tử?”
Gương mặt Liễu Mi đẫm nước mắt, khóc ròng nói: “Bệ hạ, thần thiếp sợ hãi.”
Nữ nhân của hắn khóc ngã vào lòng hắn, bởi vì sợ hãi không thể bảo vệ được đứa con của hắn, dù có là một gã nam nhân yếu đuối nữa cũng không có khả năng thờ ơ —— Không biết từ đâu Dương Bình bỗng sinh ra dũng khí, và nỗi hận nhắm thẳng vào Vi Bích Thần.
Như vậy là đủ rồi.
*
Đại doanh Sở quân.
Nhan Pháp Cổ lâm vào trạng thái thiên nhân giao chiến về “rốt cuộc bần đạo đoán mệnh có chuẩn hay không”, nếu nói chuẩn đi, vậy sao lại tính ra một cái mệnh vượng phu cho Địch tiểu ca; nếu nói không chuẩn đi, kia người bình thường có thể tính ra được kỳ lân tống tử sao?
Khương Dương có lòng tốt chỉ điểm bến mê cho hắn: “Mèo mù còn có thể đụng trúng hai con chuột chết ấy, nữa là ngày nào cũng tính bậy như ngươi, như thế mà còn không đúng nổi một cái, thì số ngươi phải đen cỡ nào.”
Nhan Pháp Cổ bị một chậu nước lạnh tưới xuống, héo.
Hiện giờ Khương Dương ôm đồm việc trong việc ngoài, tuy rằng chưa có chức danh thực tế, nhưng công việc đã ngang cấp với thừa tướng, từ khi hồi kinh từ Thục Châu, Chủ Công đã bắt đầu dẫn đường hắn từ võ chuyển văn, gần đây hắn chăm lo cả ba đầu Bắc Yến, Phong Tộc, thiên hạ Tàng Thư Các, bận đến chân không chạm đất.
Tên đạo sĩ rởm Nhan Pháp Cổ rảnh rỗi đến bị Chủ Công phái đi tính ngày lành này còn chạy tới lều của hắn lượn lờ, còn không phải nên bị mắng.
Cũng không phải Nhan Pháp Cổ thực sự nhàn rỗi đến vậy, tính ngày lành cho tiểu vương tử chính thức gặp mặt quần thần, đó là phát huy bản chức của đạo sĩ, nhưng kỳ thật hắn có một chuyện khó hiểu, nên mới tới tìm Khương Dương để hỏi thăm, mấy câu trước đều để lót đường.
Chuyện Nhan Pháp Cổ không hiểu chính là lựa chọn của Chủ Công đối với tứ đại danh phiệt.
Khi ở Kinh Sở, Nhan Pháp Cổ từng cho rằng Chủ Công muốn mượn sức Liễu gia, bằng không sao có thể mặc kệ Liễu gia lui lại an toàn sau khi đã lừa gạt mình?
Sau đó Nghiêm gia khuynh lực muốn vặn ngã Vi Bích Thần, Nhan Pháp Cổ suy đoán kỳ thực phe Chủ Công tiếp thu chính là Nghiêm gia, bằng không Nghiêm gia đã vướng sâu trong vũng lầy ở chiến trường Ung Châu, còn đau khổ mất đi hai đứa con cháu dòng chính, thế lực giảm sút, thực sự không đáng bỏ công đi làm con chim đầu đàn này.
Lại sau đó nữa là tới hội minh với Phong Tộc ở Ngư Lương, Chủ Công cứu về nữ nhi của Vương gia và phụ nhân của Nghiêm gia dưới tình huống không hề tất yếu, Chủ Công cố ý trấn an hắn rằng sẽ không giữ lại Vương gia, như vậy tựa hồ đã xác định sẽ giữ Nghiêm gia.
Nhưng hiện tại nhìn lại một lần nữa, thấy vẫn cứ rối như mớ bòng bong, Nhan Pháp Cổ thật sự chải vuốt không rõ lắm, mà không phải hắn không khởi quẻ đoán mệnh, nhưng gần đây trời đêm toàn trăng sáng sao thưa, muốn xem tinh tượng cũng không có để xem.
Nhan Pháp Cố cố gắng làm thần toán tử nhìn trộm thiên cơ, thật sự tò mò bố cục của Chủ Công.
Hơn nữa hắn còn có một món nợ máu phải tính với Vương gia.
Khương Dương ngược lại không sợ hắn để lộ tin tức, con người Nhan Pháp Cổ, nếu ngươi nói cho hắn quân cơ, bảo đảm không có người thứ ba biết, nhưng nếu ngươi nói cho hắn cháu trai lớn nhà này thích con gái nhỏ nhà kia, không quá ba canh giờ, toàn bộ Sở quân đều sẽ biết rành mạch, thuận tiện ngay cả hôn ước bà mối ngày tốt giờ lành đều đã sắp xếp thoả đáng cho ngươi luôn.
Đạo sĩ mà, đánh bát quái là chức vụ chính, đánh giặc mới là nghề phụ.
Bởi vậy Khương Dương cũng không giấu giếm, cười nói: “Nếu ngươi hỏi sớm thêm hai người, ta cũng nói không chừng, nhưng hôm nay tới hỏi, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi.”
Nói rồi, Khương Dương chấm nước trà, viết lên bàn một chữ Tạ, tay còn lại phẩy quạt lông qua, Nhan Pháp Cổ vừa mới thấy rõ đã bị hắn lau mất.
“Sao có thế?” Nhan Pháp Cổ kinh ngạc, lệch cả phất trần trong tay.
Tứ đại danh phiệt, đều là gia tộc quyền quý đã cắm sâu bộ rễ trong Yến Triều, đều là nhà quan lại huân tước với đời sống xa hoa, nhưng nếu so với nhau, Nghiêm gia và Liễu gia xuất thân nghiệp quan, Vương gia là dòng họ tôn thất, chỉ có Tạ gia là văn nhân thanh quý.
Bởi vậy mặc dù xét về thế lực, tài phú, Tạ gia phát triển không bằng ba nhà còn lại, nhưng xét về địa vị Tạ gia lại vững vàng đè trên đầu ba nhà này.
“Thanh lưu” như vậy, theo lý sẽ không liên hệ với Sở quân.
Nhưng mặc dù Tạ gia tự xưng là thanh lưu, kỳ thật sớm đã giống như ba nhà còn lại, không phải gia tộc văn sĩ gì nữa, mà là gia tộc quyền quý.
Bằng không làm sao lại gọi là tứ đại danh phiệt được? Có quyền có thế có tài có binh, mới là phiệt.
Khương Dương chỉ ra mấu chốt: “Thiên hạ Tàng Thư Các.”
Nhan Pháp Cổ suy nghĩ cẩn thận, bừng tỉnh ngộ ra, thở dài: “Tiểu vương tử thật là phúc tinh.”
“Đáng tiếc mệnh khổ giống như Chủ Công,” Khương Dương cảm thán, “Cũng không biết mẫu thân phong hoa cỡ nào, khiến Chủ Công vừa gặp đã thương.”
Nhan Pháp Cổ lại hót một câu trái ngược, nhíu mày nói: “Bần đạo lại hy vọng nàng đừng quá quá phong hoa tuyệt đại.”
“Sao lại nói thế?”
Phất trần nhoáng lên, Nhan Pháp Cổ bấm ngón tay đĩnh đạc nói: “Chủ Công là mệnh si tình, nếu nàng khiến Chủ Công yêu đến không quên được, về sau không muốn cưới vợ nữa, thì biết làm thế nào bây giờ.
Ngươi ngẫm mà xem, mấy năm nay Chủ Công với nàng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vậy mà ngay cả một thị thiếp cũng không chịu thu.”
Khương Dương không cãi lại được, thấy sốt ruột vô cùng, lấy lông quạt đập vô mặt hắn: “Phi! Đi tính giờ lành của ngươi đi!”
*
Kiếp trước giới thư sinh phỉ báng Cố Liệt và Địch Kỳ Dã không dứt, ngoại trừ cái phản cốt vì đọc sách nhiều từ xưa, nguyên nhân chủ yếu nằm ở chỗ Tạ gia không phục Liễu gia mượn quan hệ thông gia leo lên cành cao, âm thầm gây khó dễ.
Mà thư sinh chịu ảnh hưởng của Tạ gia, là bởi lực ảnh hưởng của Tạ gia ở các thư viện, đại bộ phận thư sinh đều tự xưng mình là thanh lưu, khinh thường bám đít tứ đại danh phiệt, nhưng chỉ cần từng đến thư viện đọc sách, liền không chạy thoát được sự tác động của thư viện.
Kiếp trước Cố Liệt lười đi quản, mà quản cũng không dễ, nháo không tốt sẽ lại bị chụp lên một đống mũ, tạo thành hậu quả lâu dài.
Văn nhân thư sinh, trước nay khiến người vừa yêu vừa hận, bọn họ vừa có sự cứng cỏi không sợ gió sương, cũng có cái câu nệ cổ hủ chanh chua cay nghiệt, kiếp trước không những bám chặt lấy thảm sự Sở Cố và hậu cung để nói hưu nói vượn về Cố Liệt, mà còn thêu dệt không ít chuyện phong lưu giữa hắn và Địch Kỳ Dã, có nói bọn họ phản bội lẫn nhau vì một nữ tử, có nói bọn họ phản bội vì nhau, tóm lại là không trong sạch.
Cho nên có thể có được thiên hạ Tàng Thư Các, đối với Cố Liệt là chuyện mừng ngoài ý muốn, trực tiếp thúc đẩy bố cục của hắn ở Bắc Yến, thúc đẩy Tạ gia hoàn toàn đầu Sở, càng mang đến rất nhiều chỗ tốt cho sự phát triển ngày sau của Đại Sở.
Nguyên bản Tạ gia băn khoăn đầu Sở sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của bọn họ, nhưng hiện giờ Yến Triều khó thoát khỏi bóng ma của Bạo Yến, Vi Bích Thần nhận tặc làm thầy, Dương Bình là phế vật không đỡ dậy nổi, đã sớm không có thanh danh rồi.
Nhìn sang Đại Sở, Sở Vương ngồi đoạn Đông Nam, kiếm chỉ Phong Yến, trong tay đã cầm một con bài thần là Địch Kỳ Dã, bỗng nhiên Công Tử Lịch, một bách thế sư (2) mẫu mực, còn trở thành ngoại thích của Sở Vương, không chỉ có một tiểu vương tử chảy dòng máu của Công Tử Lịch, thậm chí còn nắm giữ thiên hạ Tàng Thư Các.
Tạ gia chỉ cần đầu óc còn minh mẫn, sẽ biết rõ nên lựa chọn như thế nào.
Mà đời này, Cố Liệt sẽ không để thế lực của Tạ gia toạ ủng miệng lưỡi thiên hạ, tự tin của hắn, cũng nằm ở chỗ này —— thiên hạ Tàng Thư Các, ấy là kinh luân, truyền thừa toàn thiên hạ mà Công Tử Lịch cất giữ.
Có được thiên hạ Tàng Thư Các, có thể kế thừa tuyệt học của tiền thánh, có thể khảo được mất xưa nay, an quốc nhâm quan lập chính hoài dân (3), đều bù cho những chỗ trống bị lưu lại bởi bạo quân và loạn thế.
Sau khi Cố Liệt lập Sở, hoàn toàn có thể bổ nhiệm người tài đức, dùng thiên hạ Tàng Thư Các làm cơ sở, mượn danh tiếng bách thế sư mẫu mực của Công Tử Lịch, để thúc đẩy trăm nhà đua tiếng, suy yếu lực ảnh hưởng của Tạ gia trong giới thư sinh ở mức độ lớn nhất.
Đây cũng là lý do vì sao ngày ấy nhìn thấy thiên hạ Tàng Thư Các, một người từ trước tới nay luôn gợn sóng bất kinh như Cố Liệt cũng phải cuồn cuộn cả nỗi lòng, một mình ôm kiếm ngắm khe suối, tưởng tượng thịnh cảnh sau này.
Chuyện này thật là ông trời phù hộ.
*
Phong Tộc bại trận bỏ chạy, Sở quân thừa thắng phản kích, Địch Kỳ Dã cuối cùng có thể đánh giặc, giống như một con sói đói sổ lồng, ngay cả Vô Song cũng diễu vo dương oai theo, một người một ngựa dẫn đại quân tiêu sái mà đi, làm Ngao Qua ghen ghét đến hai mắt âm trầm.
Địch Kỳ Dã căn bản không rảnh để ý Ngao Qua gì đó, mang theo biệt đội năm đại thiếu đang một lòng muốn báo thù, phản kích chính diện, đánh kỵ binh Phong Tộc te tua tan tác.
Nhưng mà Địch Kỳ Dã vẫn không vui.
Bởi vì Chủ Công có lệnh, không được truy kích, không được đánh vượt ra khỏi biên giới Tần Châu.
Ngày này, chạng vạng, Địch Kỳ Dã chưa đánh sướng tay dẫn binh lính hồi doanh, tuy vừa thắng lớn, nhưng người này còn không có lấy một nét tươi cười, cũng không chịu bẩm báo quân tình, ôm đao đứng chình ình giữa lều chủ soái, cả mặt chỉ bốn chữ —— ông đây không vui.
Mặt Cố Liệt không cảm xúc, nhìn về phía Tả Hữu đô đốc của Địch Kỳ Dã.
Tả đô đốc Khương Thông cười làm lành, Hữu đô đốc Ngao Nhất Tùng cười làm lành, hai người dùng ánh mắt xô đẩy lẫn nhau nửa khắc, Khương Thông bại trận, chắp tay bẩm: “Chủ Công, quân ta thắng lớn, kỵ binh Phong Tộc không địch lại được phản kích của quân ta, đã rút ra ngoài biên giới Tần Châu.”
“Thắng lớn?” Cố Liệt không mặn không nhạt mà hỏi lại: “Bổn vương xem sắc mặt này của Địch tướng quân, còn tưởng rằng các ngươi bị đánh chạy về chứ.”
Ngao Nhất Tùng lén kéo chiến bào của tướng quân.
Lúc này Địch Kỳ Dã mới lười biếng mở miệng: “Chủ Công, A Tả bẩm báo có lầm, quân ta không phải thắng lớn, là thắng một nửa, bởi vì đang đánh một nửa lại không thể đánh nữa, nên là thắng một nửa.”
Mặt Khương Thông và Ngao Nhất Tùng đau khổ.
Chủ Công ngày gần đây càng thêm không thấy hỉ nộ, cười lạnh một tiếng, lệnh cho Khương Thông và Ngao Nhất Tùng: “Các ngươi ra ngoài đi.
Địch Kỳ Dã lưu lại.”
Khương Thông và Ngao Nhất Tùng nhanh chân bỏ chạy.
Tiểu vương tử Cố Chiêu ngồi luyện chữ ở bên cạnh đài kham dư, lúc này đang tập trung tinh thần nhìn hai vị người lớn.
Khương Dương bá bá nói, phụ vương và tướng quân đều là nhân trung long phượng, cần phải thời thời khắc khắc học tập bọn họ.
A Tả A Hữu vừa đi, không chờ Cố Liệt làm khó dễ, Địch Kỳ Dã đã chất vấn trước: “Vì sao không cho ta đánh ra khỏi Tần Châu?”
“Bởi vì Phong Tộc còn có biến số,” Cố Liệt nhìn mật báo, bình tĩnh trả lời.
Địch Kỳ Dã nghi hoặc: “Biến số? Biến số gì?”
Cố Liệt giương mắt nhìn hắn: “Muốn biết?”
Địch Kỳ Dã nhướng mày.
Cố Liệt: “Ngươi đoán đi.”
“Chủ Công,” Địch Kỳ Dã đánh giá gương mặt không biểu tình của Cố Liệt, “Tâm tình của ngài đang rất tốt nha.”
Cố Liệt lười phản ứng lại hắn.
Cận vệ: “Chủ Công.”
“Nói.”
Cận vệ: “Mật thám Phong Tộc hồi báo, ngoài ra, có một nam tử đeo mặt nạ quỷ trắng hôn mê ở ngoài doanh, hình như bị thương nặng.”
“Khiêng tới lều quân y.”
Lúc này Cố Liệt mới nhìn Địch Kỳ Dã: “Chính là biến số này.”
Địch Kỳ Dã như đang xem Cố Liệt đột nhiên biến thành Nhan Pháp Cổ, buồn cười nói: “Chủ Công, ngươi đây là định đổi nghề tranh miếng ăn với Nhan Pháp Cổ à?”
“Đi thôi,” Cố Liệt gọi Cố Chiêu, sau đó học Địch Kỳ Dã, nhướng mày với hắn, “Đi xem nhị sư huynh của ngươi.”
Địch Kỳ Dã đen mặt.
————————————————————–
Chú thích:
(1) Nhược bất thắng y: gầy gò, yếu ớt đến không mặc vừa quần áo nữa
(2) Bách thế sư: người thầy trăm đời, chỉ bậc thánh nhân có thể làm khuôn mẫu cho trăm đời sau
(3) An quốc nhâm quan lập chính hoài dân: ổn định quốc gia, bổ nhiệm quan lại, xây dựng hành chính, chăm lo dân chúng.