Sau khi về nhà Diệp Lăng Thiên cũng không nghỉ ngơi mà là mua một tấm bản đồ lớn và rất chi tiết của thành phố Đông Hải phiên bản mới nhất, rồi sau đó ở nhà từ từ nghiên cứu.
“Anh, anh ở nhà sao? Không hay rồi, chị dâu đã xảy ra chuyện, bị người ta cướp đi rồi.” Lúc này Diệp Sương vừa đi học về, vừa về nhà liền thấy một mình Diệp Lăng Thiên đang cầm một tấm bản đồ lớn để trên bàn trà từ từ xem, từ từ dùng bút chì vẽ. Cô vô cùng lo lắng nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên vừa nghe nói vậy liền đứng lên ngay lập tức.
“Bị ai cướp đi? Đã báo cảnh sát chưa? Người đang ở đâu? Người ở đâu?” Diệp Lăng Thiên nói xong liền lao ra cửa, vừa mang giày vừa hỏi Diệp Sương.
“A? Ai ôi, không phải đâu. Anh hiểu sai ý em rồi. Ý của em “cướp đi” ở đây là không phải “cướp giật” kia đâu. Anh biết không, hôm nay em thấy một người đàn ông chạy tới trường học tặng một bó hoa lớn cho chị dâu, sau đó chị dâu đi cùng với người kia, lên xe của anh ta. Cả trường học đang bàn tán sục sôi chuyện này. Anh, anh phải lo lắng một chút, nếu anh không sốt ruột thì chị dâu thực sự sẽ bị người ta cướp đi mất, đến lúc đó anh có hối hận cũng không kịp rồi.” Diệp Sương cực kỳ sốt ruột nói.
Diệp Lăng Thiên nghe được Diệp Sương nói xong, ngẩn người ra, sững sờ rất lâu. Sau đó sắc mặt bình tĩnh cởi giày ra, từ từ đi tới trên ghế sô pha tiếp tục nhìn bản đồ.
“Ai ôi, em nói anh đã đến lúc này rồi sao anh hoàn toàn không lo lắng chút nào hết vậy?” Diệp Sương đoạt lấy bản đồ của Diệp Lăng Thiên hỏi.
Diệp Lăng Thiên móc ra một điếu thuốc, châm lửa hỏi: “Gấp cái gì?”
“Anh nói gấp cái gì à? Người đàn ông kia rõ ràng là theo đuổi chị dâu, trong lòng chị dâu vẫn luôn yêu anh nhưng anh lại đối xử với người ta như vậy, bây giờ chị ấy cũng đã đi chơi với người đàn ông kia rồi. Điều đó chứng tỏ lòng chị ấy đã dao động, nếu anh không hành động nữa sẽ không kịp đâu.”
Diệp Lăng Thiên rít liền mấy hơi thuốc sau đó hờ hững nói: “Lựa chọn yêu ai là quyền tự do của cô ấy. Cô ấy cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám, đã đến lúc yêu rồi. Đưa bản đồ cho anh, anh có việc phải làm.”
“Không đưa.” Diệp Sương rất thất vọng với thái độ của Diệp Lăng Thiên, tức giận nói, chỉ là cô không chịu đưa bản đồ cho Diệp Lăng Thiên.
“Anh nói đưa bản đồ cho anh, em có nghe thấy không?” Diệp Lăng Thiên đột nhiên tức giận nhìn Diệp Sương, lạnh lùng nói.
Diệp Sương bị Diệp Lăng Thiên dọa sợ. Cô không tin nhìn anh trai mình. Trong trí nhớ của cô, anh trai cô chưa bao giờ hung dữ với cô như vậy, tự nhiên nước mắt chảy ra, cuối cùng cô ném bản đồ lên sô pha sau đó chạy thẳng vào phòng ngủ của mình và đóng cửa lại.
Diệp Lăng Thiên cũng sững sờ. Anh không biết tại sao mình lại đột nhiên tức giận, nóng nảy như vậy. Anh không phải là người không kiềm chế được tính tình. Anh rất ít khi nổi nóng nhất là đối với em gái duy nhất của mình anh chưa bao giờ tức giận. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy đau nhói và đột nhiên trở nên tức giận vô cớ sau khi nghe tin Hứa Hiểu Tinh đi với người đàn ông khác.
Diệp Lăng Thiên cũng không thể xem bản đồ được nữa. Anh dựa vào sô pha chậm rãi hút một điếu thuốc, cuối cùng bước tới cửa phòng Diệp Sương gõ cửa, kêu lên: “Diệp Sương, Diệp Sương!”
Gọi hai lần không thấy Diệp Sương trả lời, Diệp Lăng Thiên nói: “Anh vào đấy!” sau đó liền mở cửa bước vào, Diệp Sương đang ngồi trên giường, ôm lấy hai chân của mình, nước mắt cô chảy dài.
“Xin lỗi, anh không nên tức giận với em. Hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, cho nên… Em tha lỗi cho anh hai nhé. Đừng khóc nữa.” Diệp Lăng Thiên ngồi bên cạnh nhẹ giọng nói với Diệp Sương, sau đó cầm khăn giấy đưa cho Diệp Sương.
“Anh, em luôn ghi nhớ những gì mẹ đã nói với em trước khi mất. Mẹ nói rằng điều ân hận lớn nhất trong cuộc đời này của bà là không thể thấy anh lấy vợ sinh con, không gặp được cháu nội của mình. Anh đã hai mươi tám tuổi rồi mà chưa chịu cưới vợ, mẹ rất lo lắng. Mẹ biết nhà mình nghèo, sợ anh không lấy được vợ, sợ nhà họ Diệp tan nát nên mẹ bảo em phải giục anh, bảo anh nhất định phải về nhà nhiều hơn, tìm một cô gái rồi kết hôn.” Diệp Sương ngừng lại một chút.
“Tuy suy nghĩ của mẹ rất phong kiến nhưng em cảm thấy những gì mẹ nói là đúng. Năm nay anh đã hai mươi tám rồi mà còn độc thân thế này, bên cạnh anh lại có một cô gái ngoan ngoãn như chị dâu tại sao anh lại không biết quý trọng chị ấy chứ? Anh có dám nói anh không thích chị ấy không? Nếu anh không thích chị ấy tại sao lại tức giận như vậy? Anh không thích chị ấy thì tại sao khi nghe tin chị ấy có chuyện anh lại chạy ra ngoài ngay? Anh à, anh thường nói điều anh hy vọng nhất là nhìn thấy em học xong, tìm được một công việc tốt sau đó lập gia đình. Nhưng thật ra điều mong mỏi nhất cũng giống của mẹ. Em cũng muốn nhìn thấy anh cưới vợ sinh con, có một gia đình hạnh phúc. Vì em mà anh đã cực khổ nhiều năm như vậy. Vì em mà anh bỏ qua tiền đồ rạng rỡ của mình trở về đi làm vệ sĩ và cũng vì em mà anh kiếm tiền suốt ngày suốt đêm, hoàn toàn không có thời gian để lo cho chuyện tình cảm của mình. Nhưng anh càng như vậy trong lòng em càng cảm thấy xấu hổ. Em không nói anh phải kết hôn liền nhưng anh à, bất kể là anh thích chị dâu hay thích chị Hân Vũ, nhưng nếu đã thích thì anh phải tranh giành, đúng không? Nếu anh tiếp tục như vậy, cuối cùng anh sẽ hối hận, mà em lại không muốn thấy anh hối hận.” Diệp Sương vừa khóc vừa nói.
Nghe những lời của Diệp Sương, hồi lâu Diệp Lăng Thiên cũng không biết nên nói thế nào, cuối cùng nói: “Diệp Sương, em không hiểu chuyện giữa anh và cô giáo Hứa của em đâu. Thực ra bản thân anh cũng không hiểu. Có thể anh đúng là thích cô ấy, nhưng anh và cô ấy là không thể nào. Đừng hỏi anh tại sao? Thích không nhất định phải ở bên nhau, đúng không? Em cũng đã nói, năm nay anh trai em cũng hai mươi tám tuổi rồi, anh biết cách giải quyết những chuyện này. Em yên tâm đi, anh không dự định sống độc thân cả đời đâu, chỉ là có một số thứ vẫn phải đợi, không thể miễn cưỡng, đúng không? Được rồi, buổi tối em muốn ăn gì? Lâu lắm rồi anh không nấu cơm ở nhà, tối nay anh sẽ nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn gì để anh đi mua đồ về nấu.”
“Cá kho, còn có sườn non chua ngọt đấy.” Diệp Sương vừa nói vừa lau nước mắt.
“Được, anh đi mua ngay.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, sau đó xoay người bước ra ngoài.
“Anh, anh và cô giáo Hứa đúng là không thể đến với nhau sao?” Diệp Sương đột nhiên gọi Diệp Lăng Thiên hỏi, ngay cả cách gọi chị dâu từ trước tới giờ cũng sửa thành gọi cô giáo Hứa.
“Em chỉ muốn ăn cá và sườn thôi sao? Anh làm thêm cho em phần bún thịt nhé. Món này anh học được của chiến hữu lúc còn ở trong quân đội, ăn rất ngon.” Diệp Lăng Thiên dừng lại rất lâu, cuối cùng xoay mặt lại mỉm cười nói Diệp Sương, sau đó xoay người đi ra ngoài.