“Không, còn sớm mà, hay là đi ăn chút đồ đi.” Hứa Hiểu Tinh có chút không nỡ mà nói.
“Thôi, đã hơn 10 giờ rồi, đến nhà cũng phải 11 giờ, ngày mai cô còn phải đi làm, hay là về sớm đi, ngày mai tôi cũng còn có rất nhiều việc phải làm.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Vậy…vậy được rồi, đưa tôi về trước.” Hứa Hiểu Tinh tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngồi lên xe moto của Diệp Lăng Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, tôi hỏi anh, nếu như nói, anh muốn tìm một cô gái để kết hôn, thì anh hy vọng cô gái đó như thế nào?” Hứa Hiểu Tinh ngồi ở đằng sau Diệp Lăng Thiên ôm Diệp Lăng Thiên, đột nhiên hỏi bên tai của Diệp Lăng Thiên.
“Không biết, chưa nghĩ qua.” Diệp Lăng Thiên sững sờ một hồi, cuối cùng lắc đầu nói.
“Sao có thể chưa nghĩ qua chứ? Cho dù chưa nghĩ qua thì bây giờ nghĩ một chút cũng không trễ a, mau nghĩ đi.” Hứa Hiểu Tinh nhéo Diệp Lăng Thiên một cái.
“Không có yêu cầu gì, có thể đồng cam cộng khổ không xa không rời là được rồi.” Diệp Lăng Thiên tuỳ ý nói.
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“Cái này tính là yêu cầu gì chứ? Không lẽ tướng mạo, học thức, gia đình bối cảnh gì đó cũng không có chút yêu cầu gì sao?” Hứa Hiểu Tinh không tin.
“Không có, nhưng tiền đề là tôi thích cô ấy, cô ấy cũng thích tôi.” Diệp Lăng Thiên vẫn nhàn nhạt mà đáp.
“Tôi biết rồi.” Hứa Hiểu Tinh gật gật đầu, sau đó trong đầu không biết đang nghĩ gì đó, mãi vẫn không nói chuyện. Rất lâu sau, Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói bên tai của Diệp Lăng Thiên: “Diệp Lăng Thiên, tôi thích anh.”
“Cô nói gì cơ? Lớn tiếng chút.” Diệp Lăng Thiên nhất thời nghe không rõ, lại hỏi lại.
“Tôi nói, tôi thích anh, anh thích tôi không? Tôi muốn anh làm bạn trai của tôi.” Hứa Hiểu Tinh đỏ mặt mà lớn tiếng nói bên tai của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên bị lời nói của Hứa Hiểu Tinh làm giật bắn mình, trực tiếp ngừng xe moto ở bên đường, rất lâu cũng không nhúc nhích.
“Sao thế? Tôi hỏi anh, anh có đồng ý làm bạn trai của tôi không? Hứa Hiểu Tinh tôi thích anh, thích anh rất lâu rồi, kể từ khi gặp anh lần đầu tiên tôi đã rất có hứng thú với anh rồi, tôi có thể nói với anh đầy trách nhiệm rằng, tôi thích anh, tôi yêu anh, tôi nguyện ý cùng anh đồng cam cộng khổ, không xa không rời, cho dù anh có là anh chàng bán thịt nướng ngoài đường hay là sau này trở thành ông chủ lớn, tôi cũng nguyện ý ở bên anh, vĩnh viễn không rời xa. Bây giờ tôi hỏi anh, anh có thích tôi? Có đồng ý làm bạn trai của tôi không?”
Hứa Hiểu Tinh dấy lên dũng khí mà trực tiếp xuống xe moto, đứng ở trước mặt Diệp Lăng Thiên hỏi Diệp Lăng Thiên. Cô ta thực ra đã muốn tỏ tình với Diệp Lăng Thiên từ lâu rồi, nhưng, giống như cô ta nói với Lý Vũ Hân đó, cô ta suy cho cùng là con gái, da mặt mỏng, không thể làm ra chuyện chủ động tỏ tình với một người đàn ông. Nhưng Diệp Lăng Thiên đầu gỗ này cho dù cô ta có thị ý như thế nào đi nữa cũng không chút mảy may rung động nào, giống như căn bản là không biết sự ám thị của cô ta. Hôm bay, bởi vì sự thân mật và hạnh phúc cùng với Diệp Lăng Thiên trong rạp chiếu phim, khiến cho trái tim cô ta rung động, cho nên, hồi nãy mới vực dậy dũng khí tỏ tình với Diệp Lăng Thiên, cô ta muốn đâm thủng lớp giấy giữa mình và Diệp Lăng Thiên, cô ta muốn chân chính xác định mối quan hệ với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên không có nhìn Hứa Hiểu Tinh, hoặc là nói không dám nhìn, cứ như vậy mà ngồi trên xe moto, biểu cảm rất nghiêm túc. Từ túi quần móc ra một điếu thuốc lá châm lửa lên.
Hứa Hiểu Tinh cau mày, cô ta vốn cho rằng, sau khi mình tỏ tình với Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên sẽ căng thẳng và lúng túng, hoặc là sẽ vui mừng, nhưng không ngờ sau khi mình nói với Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên lại nghiêm túc như vậy, trong lòng cô ta bắt đầu có chút căng thẳng và bất an rồi.
“Khó trả lời như vậy sao? Bỏ đi, không cần trả lời nữa, coi như tôi không có hỏi gì hết, chúng ta về thôi.” Lại đợi thêm một lát, thấy Diệp Lăng Thiên cứ hút thuốc mà không nói gì, sự bất an trong lòng Hứa Hiểu Tinh càng thêm mãnh liệt, phản ứng của Diệp Lăng Thiên đã nói rõ rất nhiều chuyện, nhưng Hứa Hiểu Tinh sợ nghe thấy cái đáp án này, có thể nói là tự lừa mình dối người, cho nên trực tiếp thúc giục Diệp Lăng Thiên về, cô ta không muốn nghe câu trả lời của Diệp Lăng Thiên.
“Hiểu Tinh, xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên rất lâu sau mới nhàn nhạt nói.
“Xin lỗi cái gì? Anh có lỗi gì với tôi chứ, có phải không thích tôi không? Tôi biết tôi không đủ tốt.” Khoé mắt Hứa Hiểu Tinh đã ướt nhoà, cưỡng ép mình bình tĩnh ung dung mà nói.
“Không phải, cô rất tốt, thật sự rất tốt, cô xinh đẹp, lương thiện, thông minh, hơn nữa thấu hiểu lòng người, có thể nói, cô là người phụ nữ ưu tú nhất mà tôi từng gặp. Bất luận là đối với tôi, hay là đối với Diệp Sương, cô đều đã giúp đỡ rất nhiều rất nhiều, tôi vô cùng cảm kích.” Diệp Lăng Thiên có chút lắp bắp mà nói, đây là lần đầu tiên anh khó xử như vậy trong cuộc đời này.
“Vậy sao? Nhưng anh không có thích tôi, đúng không? Không cần nói mấy cái này nữa, nói tiếp nữa tôi cũng sẽ cảm thấy anh đạo đức giả đó. Diệp Lăng Thiên, nếu anh đã không thích tôi, tại sao anh lại không từ chối tôi từ sớm? Tại sao còn luôn cho tôi hy vọng? Không lẽ anh không nhìn ra là tôi thích anh một chút nào sao? Anh cảm thấy chọc tôi như vậy là rất vui sao? Anh thấy Hứa Hiểu Tinh tôi hèn mọn, không có chút tự tôn nào ở trước mặt anh thì anh rất vui sao?” Hứa Hiểu Tinh nói, nước mắt ào ào chảy xuống, cô ta thương tâm, thật sự thương tâm, cô ta chưa từng nghĩ sẽ có kết cục thế này.
“Thực ra…thực ra…thực ra, thực ra tôi luôn không rõ cảm giác của mình đối với cô rốt cuộc là gì, tôi thích cô, tôi coi cô như người bạn tốt nhất của tôi, nhưng, tôi biết đó không phải là yêu. Tôi hiểu ý của cô, tôi cũng nghĩ qua là trước đây sẽ nói rõ với cô, nhưng…nhưng tôi không biết nên nói với cô thế nào nữa, tôi sợ, sợ làm tổn thương cô, tôi sợ nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô. Xin lỗi, tôi…” Diệp Lăng Thiên lại lắp bắp, lần đầu tiên anh nói chuyện một cách lộn xộn như vậy.
“Tại sao? Cho tôi một lý do, tại sao? Tại sao anh không thích tôi? Tôi rốt cuộc là có chỗ nào không tốt khiến anh không thích tôi chứ? Diệp Lăng Thiên, anh biết không, tôi chưa từng quyết tâm với một người đàn ông nào như vậy cả, tôi chưa từng yêu một người đàn ông nào mà không cần tự tôn, không có giới hạn như vậy hết, ngoại trừ anh.”
“Vì anh, tôi cam tâm tình nguyện làm bất kỳ chuyện gì, lúc anh nằm viện, tôi khóc cả ngày, tôi hận người nằm thoi thóp trên người kia không phải là tôi, mà là anh, anh không có tiền, anh khó khăn, tôi có thể hoàn toàn không do dự mà lấy hết tiền tiết kiệm cho anh, không có chút không nỡ nào hết, tôi chỉ hy vọng có thể giúp được cho anh, nhìn thấy anh xài tiền của tôi, trong lòng tôi không biết đã vui sướng đến thế nào kia kìa.”
“Anh bày sạp đồ nướng, tôi chẳng cần chút mặt mũi nào mà đi bày sạp với anh, cho dù bị tất cả mọi người cười là đi kiếm một người bán đồ nướng, tôi cũng không chút để bụng, bởi vì tôi thích anh, bởi vì thích anh, tôi nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì. Diệp Lăng Thiên anh nói cho tôi biết, tại sao? Tại sao anh không thích tôi.” Hứa Hiểu Tinh đã đến gần với bờ vực sụp đổ rồi.