“Anh nghỉ ngơi ngủ một chút đi, tôi lái xe.” Lý Vũ Hân thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, áy náy nói.
Diệp Lăng Thiên cười cười, nói: “Cô chắc chắn mình dám lái?”
Nghe thấy lời này, Lý Vũ Hân bất đắc dĩ, cô quả thực không dám lái, ngay cả ngồi xe cũng sợ. Nhưng vẫn cực kỳ bất mãn trừng mắt anh, cô biết Diệp Lăng Thiên đang chê cười cô.
Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, chậm rãi hút, nói thật, quả thực uống nhiều rượu rồi, hơn nữa rượu gạo ngày càng bốc lên đầu, lúc mới uống bạn sẽ không cảm thấy gì, nhưng bạn uống xong một lát, hơi rượu sẽ từ từ bốc lên. Diệp Lăng Thiên hiểu rất rõ điểm này, cho nên anh tranh thủ trước khi men rượu bốc lên hết, lái xe ra khỏi đoạn đường nguy hiểm.
Hút xong điếu thuốc, cả người tỉnh táo hơn một chút, Diệp Lăng Thiên bèn khởi động xe bắt đầu rời đi.
Lý Vũ Hân vẫn nắm chặt tay mở xe, trong lòng cực kỳ căng thẳng.
Xe lái đi không bao xa, trời bỗng nhiên tối sầm, hơn nữa gió thổi rất to.
“Đây là sao vậy?” Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn bên ngoài.
“Sắp mưa rồi, chúng ta phải đi nhanh, nếu đổ mưa sẽ không dám đi con đường này nữa.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày nhìn bên ngoài nói, tức thì tốc độ xe cũng nhanh hơn rất nhiều.
Trong vùng núi, trời đổ mưa là chuyện rất bình thường, hơn nữa thường đổ mưa to, mưa to gió lớn rất thường thấy.
“Đóng cửa sổ lại đi, nhiệt độ sẽ giảm mạnh, đừng để bị cảm.” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa nhắc nhở Lý Vũ Hân.
“Quả thực hơi lạnh, thời tiết nơi này quá kỳ quái, sao thoáng chốc đã đổi trời rồi.” Tâm trạng Lý Vũ Hân không tốt lắm, cô khoác áo sơ mi Diệp Lăng Thiên mặc trước đó lên người. Mặc dù Diệp Lăng Thiên tranh thủ hết sức, nhưng vẫn đánh giá thấp tốc độ đổ mưa to của nơi này, chớp mắt, hạt mưa lớn cỡ hạt đậu đã bắt đầu từ trên trời ập xuống, mặc dù cần gạt nước có nhanh thì trước mặt vẫn là một mảng mơ hồ.
Diệp Lăng Thiên lập tức dừng xe lại, tắt máy: “Không thể đi nữa, nhìn không rõ, hơn nữa đường quá hẹp, trời mưa đường trơn, lỡ một cái là sẽ lái xuống vực, chỉ có thể đợi thôi.” Diệp Lăng Thiên thở dài.
“Thật buồn bực, sao lại mưa chứ? Cũng không biết cơn mưa này kéo dài bao lâu.” Lý Vũ Hân có chút phiền não, ai bị nhốt trong hoàn cảnh thế này tâm trạng cũng sẽ không tốt bao nhiêu.
“Chúng ta phải xuống xe, không thể ở trong xe nữa.” Diệp Lăng Thiên mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn nhìn rồi nói với Lý Vũ Hân.
“Anh điên rồi à, mưa to như vậy không ở trong xe thì có thể đi đâu?” Lý Vũ Hân không khách sáo nói với anh.
“Cô nhìn địa hình nơi này, con đường này đào trên giữa sườn núi, con dốc bên này chín mươi độ, không có bất kỳ phòng hộ nào, mưa to như vậy, rất có khả năng tạo thành sạt lở, cho dù không sạt lở, chỉ cần lăn xuống vài viên đá thôi hai chúng ta cũng rất gió giữ mạng. Trên đường chúng ta nhìn thấy bên đường có không ít con dốc đều có lỗ hổng, rất rõ ràng nơi này thường xảy ra xạc lỡ, cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể ở trong xe. Cô ở trong xe một lát, tôi xuống xe xem thử, xem có nơi nào tránh mưa không, có sơn động là tốt nhất.” Diệp Lăng Thiên nói xong bèn đẩy cửa chuẩn bị bước ra.
“Nhưng mà…nhưng mà mưa to như vậy, nhiệt độ lại thấp, anh sẽ bị cảm.” Lý Vũ Hân không nhịn được hỏi.
“Sẽ không, cảm mạo cũng tốt hơn hai chúng ta bỏ mạng, cô ở đây đừng đi đâu, tôi lập tức quay về.” Diệp Lăng Thiên nói rồi liền mở cửa xe nhảy xuống, sau đó Lý Vũ Hân liền nhìn thấy anh chạy thật nhanh trong làn mưa.
Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên chạy ra, trong lòng cô cực kỳ căng thẳng, cô rất sợ Diệp Lăng Thiên sẽ xảy ra chuyện gì. Một mình ngồi trong xe, không có Diệp Lăng Thiên ở đây, trong lòng cô cực kỳ khủng hoảng và bất lực, nhàm chán lấy điện thoại ra, lại lần đầu tiên phát hiện, nơi này hoàn toàn không có tín hiệu. Đúng vậy, nơi này được xưng là thâm sơn cùng cốc, nào sẽ có tín hiệu chứ.
Lý Vũ Hân không ngừng nhìn gương chiếu hậu, hi vọng Diệp Lăng Thiên có thể nhanh chóng xuất hiện, nhưng đợi một lát, đợi mười phút cũng không thấy Diệp Lăng Thiên quay lại. Cô bắt đầu nôn nóng, lúc do dự có nên đi xuống tìm anh không thì phát hiện có bóng người xuất hiện trong gương chiếu hậu, không bao lâu sau thì thấy Diệp Lăng Thiên chạy tới cạnh xe, toàn thân ướt đẫm, không ngừng nhỏ nước.
Diệp Lăng Thiên không lên xe, chỉ mở cửa xe phía Lý Vũ Hân, nói với cô: “Phía trước có một sơn động, tôi vào xem thấy không tệ, khá khô ráo, chúng ta tới đó, mau lên, tôi cõng cô đi. Nơi này rất nguy hiểm, phía trước đã có một nơi bắt đầu xạc lỡ rồi, nơi này không thể ở lâu.”
“Nhưng…nhưng mà mưa to như vậy.” Thấy bên ngoài mưa to như thế, Lý Vũ Hân có chút sợ hãi.
Diệp Lăng Thiên nhìn nhìn, trực tiếp chuyển tới vị trí ghế lái, lấy đệm da trên vị trí mình ngồi xuống, sau đó đi tới bên ghế phụ đưa cho Lý Vũ Hân, nói: “Khoác lên, nhanh chút, không thể trễ nãi nữa.”
Lý Vũ Hân gật đầu, sau đó lại nói: “Tháo cả ghế sau nữa, anh cũng khoác một tấm đi, trên người ướt đẫm rồi, sẽ bị cảm.”
“Đã ướt rồi, không để ý nhiều như vậy nữa, xong chưa?” Diệp Lăng Thiên có chút gấp gáp hỏi.
“Xong rồi.” Lý Vũ Hân khoác tấm da ghế lên người mình, nói.
“Chủ yếu che lên đầu.” Nói rồi, trực tiếp ôm Lý Vũ Hân từ trong xe ra, sau đó cõng cô bắt đầu chạy về phía trước.
Mưa quá to, đập lên người hơi đau, lại thêm Diệp Lăng Thiên chạy rất nhanh, cho nên Lý Vũ Hân cũng cực kỳ sợ hãi, cô kêu gào cả đường.
Diệp Lăng Thiên chạy mãi, chạy sáu bảy phút, tới bên sơn động anh sớm đã tìm thấy, nói với cô: “Ôm chặt tôi.” Sau đó liền bắt đầu cõng Lý Vũ Hân leo núi, leo vài mét vào sơn động.
Sơn động rất thoáng, cao tới hai mét, nhưng không to lắm, cũng chỉ sâu vài mét, bên trong ngày càng hẹp, trong cùng chỉ rộng khoảng một mét là hết, nhưng bên trong cực kỳ khô ráo.
Ở vùng núi này, sơn động như vậy nhiều vô số, về phần làm sao hình thành nên, Diệp Lăng Thiên không có thời gian nghĩ tới vấn đề này. Anh đặt Lý Vũ Hân xuống, hai người không ngừng thở hổn hển, Diệp Lăng Thiên cõng một người chạy điên cuồng trong mưa cực kỳ cực khổ, Lý Vũ Hân không ngừng hoảng sợ cũng rất cực khổ, hai người đều thở hồng hộc.
Lý Vũ Hân trải tấm đệm ngồi xuống đất, ngồi xuống, nhìn sơn động tối om, cực kỳ sợ hãi, dịch sát tới cạnh Diệp Lăng Thiên, hai người đều ngồi ở cửa sơn động.