Nghe hắn hỏi một câu đáp án rõ ràng như vậy, Cố Liệt có chút không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, xụ mặt trả lời: “Vốn nên làm thế thôi.”.
Truyện mới cập nhật
Sau đó lại bổ sung thêm: “Ai bảo người ở trong lều của ta.”
Địch Kỳ Dã muốn nói có phải ta xỉu rồi còn biết đi, cố tình xông vô lều chủ soái đâu.
Nhưng sự chú ý bị bốn chữ vốn nên làm thế của Cố Liệt hấp dẫn, tiềm thức thấy không vui cho lắm, hắn lôi ra nụ cười giả tạo hỏi: “Ồ? Vốn nên làm thế? Chủ Công còn từng chặn chăn cho ai nữa?”
“Nhan Pháp Cổ.” Cố Liệt ăn ngay nói thực, vì dời đi sự chú ý của Địch Kỳ Dã, còn kể lại chuyện lần đầu gặp Nhan Pháp Cổ năm đó cho hắn nghe.
Địch Kỳ Dã không phải không ngạc nhiên khi biết Nhan Pháp Cổ còn có một câu chuyện quá khứ bi thảm đến vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được truy vấn: “Lúc ấy ba người các ngươi cùng ngủ, tình huống cũng giống hệt như bây giờ sao?”
Mặt Cố Liệt không đổi sắc nói: “Đương nhiên.”
Nghe xong câu này, trong đầu Địch Kỳ Dã hiện lên cảnh tượng Khương Dương, Nhan Pháp Cổ và Cố Liệt đầu sát bên đầu, cùng nhau ngủ giữa đống cỏ khô, cả người giật mình một cái như bị sét đánh, còn rõ bực.
Địch Kỳ Dã không nói lời nào, Cố Liệt liền bắt đầu giáo dục hắn, nói liên tục từ lặn xuống Trọc Hà giữa trời lạnh đến sinh bệnh mà không mời quân y, dốc ra toàn bộ đống ý kiến đã chồng chất mấy ngày.
Người này chính vì suốt ngày nghĩ lắm như thế nên mới không ngủ được, Địch Kỳ Dã thầm mắng trong lòng, không có một tí ý định ăn năn nào.
Cố Liệt cuối cùng nói ra hết những điều muốn nói, sắc mặt ngược lại tốt hơn không ít.
Địch Kỳ Dã ghét cảm giác cả người đầy mồ hôi, thử thăm dò hỏi Cố Liệt: “Ta muốn tắm rửa.”
Lửa giận vừa mới yên ổn xuống của Cố Liệt lại phừng lên.
“Cảm lạnh lại còn tắm.
Đứa nhóc bảy tuổi còn hiểu chuyện hơn ngươi!”
Quả nhiên không được, Địch Kỳ Dã vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, tiếp đó đôi mắt xoay tròn xoay tròn cực kỳ rõ ràng, nói với Cố Liệt: “Chủ Công, mạt tướng sinh bệnh, nằm trong lều chủ soái không thích hợp lắm, cảm tạ Chủ Công đã thu lưu, xin Chủ Công cho phép ta quay về lều.”
Câu hỏi này của hắn có chút ý đồ.
Vốn dĩ Cố Liệt chỉ là nóng vội quá không kịp suy nghĩ mới bế hắn vào lều chủ soái, sau rồi lại vì tránh cho hắn gặp gió bị cảm lạnh, nên không để Trương lão đưa hắn trở về lều tướng quân.
Theo lý, hắn chủ động về lều của mình, căn bản không cần xin phép Cố Liệt.
Nhưng hắn nói như thế, thật giống như hắn có về hay không hoàn toàn là do Cố Liệt quyết định vậy.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn rõ ràng là một bộ vừa nảy ra sáng kiến, Cố Liệt tất nhiên sẽ hoài nghi hắn vội vàng về lều tướng quân, là vì ở đó không có ai quản được chuyện tắm rửa của hắn.
Cố Liệt quả nhiên trúng kế.
“Trương lão nói trước khi ngươi có thể tắm, ngươi thành thật nằm ở đây chờ.”
Địch Kỳ Dã cố ý nói: “Cả người ta toàn là mồ hôi thế này, Chủ Công ngươi cũng không chê khó ngửi.”
Trước giờ hắn luôn yêu sạch sẽ, hôm qua vừa mới tắm xong, chỉ đi theo Cố Liệt lên đài cao xem đám hàng tướng của Liễu gia bỏ trốn, sau đó còn được Cố Liệt bế về, làm gì có chỗ nào bẩn lắm.
Hơn nữa không biết có phải do hương thơm lạ trong máu ảnh hưởng không, mà hắn gần như không sinh ra mùi cơ thể, càng đừng nói tới chuyện khó ngửi.
Cố Liệt lại không phải chưa từng cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, căn bản không sợ “uy hiếp” của Địch Kỳ Dã.
Hắn biết Địch Kỳ Dã không thể chịu được bẩn, vì thế không để bụng nói: “Ngươi có thể thay áo trong.
Mấy ngày nay không hành quân, cũng có thể đổi chăn đệm hàng ngày.
Nhưng không được phép tắm.”
Địch Kỳ Dã vô cùng muốn hỏi Cố Liệt, ngươi thậm chí làm đến cỡ này rồi, rốt cuộc là thật sự khờ như thế hay là giả ngu vậy.
Nhưng mà đương nhiên không thể hỏi câu này.
Địch Kỳ Dã bỗng nhiên cảm thấy, yêu đương có thể khiến người ta trưởng thành hay không, hiện tại hắn chưa biết, nhưng đấu trí đấu dũng, công công thủ thủ mù quáng trước khi yêu, hắn đã cảm nhận được rồi, cảm giác giống như đang đánh trận trên chiến trường mô phỏng tối đen như mực ấy.
Không biết thế cục của chiến trường, không biết cách bài binh bố trận của đối phương, cũng không biết ưu thế của bản thân mình khi đối mặt với người đó có còn được tính là ưu thế hay không.
Địch Kỳ Dã, chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ thua trên chiến trường, lần đầu tiên trong đời cảm thấy không xác định.
Hắn thở dài bất đắc dĩ.
Địch Kỳ Dã cố tình dùng từ úp mở để cảm khái: “Cũng không biết đến cuối cùng, ta và ngươi, rốt cuộc là ai thắng ai thua.”
Cố Liệt cho rằng hắn đang nói về chuyện tắm rửa, buồn cười nói: “Không thể là ta và ngươi đều cùng thắng à?”
Cố Liệt cảm thấy, mặc dù mình không cho Địch Kỳ Dã tắm, đó cũng là vì lo cho bệnh tình của hắn, đến lúc hắn khoẻ lại rồi, thích tắm thế nào thì tắm, chẳng lẽ mình còn đi xen vào việc ngươi khác, sang tận lều tướng quân quản hắn chắc?
Cho tới bây giờ Địch Kỳ Dã chưa từng cho rằng hai bên giao chiến sẽ xuất hiện kết quả cả hai cùng thắng, dù là đàm phán hoà bình chăng nữa, cũng sẽ có một bên thiệt nhiều hơn, một bên thiệt ít hơn, vậy đương nhiên là bên thiệt ít hơn thắng rồi.
Trừ phi lập trường của hai người nhất trí, bị đánh sẽ là đứa thứ ba, như thế còn có khả năng có hai người thắng.
Ngoài trường hợp này, cũng chỉ có thể có một thắng một thua.
“Nào có cách nói như thế,” Địch Kỳ Dã cũng cảm thấy buồn cười, “Chuyện giao chiến từ xưa đến nay, chỉ có một người thắng thôi.”
Nghe hắn nâng tầm chuyện tắm rửa thành nghiêm trọng như vậy, Cố Liệt cũng không biến nên nói hắn thế nào, vì thế đáp lại hài hước: “Bổn vương chính là am hiểu thuỷ chiến đấy.”
Địch Kỳ Dã tự tin nói: “Bản tướng quân bách chiến bách thắng.”
“Ngươi là vô pháp vô thiên.” Cố Liệt nhận xét đúng trọng tâm.
*
Trương lão nói Địch Kỳ Dã cần nằm trên giường ít nhất năm ngày, vì thế Địch Kỳ Dã liền đóng trại ở lều chủ soái, trong lều chủ soái của Cố Liệt bất tri bất giác xuất hiện thêm rất nhiều đồ vật.
Cuối cùng Địch Kỳ Dã vẫn không thể chịu được việc không thể tắm, kết quả vì muốn gần gũi với Cố Liệt, đã dùng kế tự hố bản thân mình ở lều chủ soái, chỉ có thể nhẫn nhịn cơn nóng nảy trong lòng, mỗi ngày thay ba cái áo trong.
Đến ngày thứ ba khi Trương Lão rốt cuộc cho phép hắn được dùng khăn ấm lau người, Địch Kỳ Dã cảm kích đến độ chủ động nắm lấy tay Trương lão.
Ngoại trừ áo trong của hắn, còn có thêm hai cái gối đầu vô cùng mềm xốp trên giường Cố Liệt, thuận tiện cho hắn đọc sách, xử lý công việc, sau đó đến ly nước, bút lông quen dùng vân vân và mây mây, không ít thứ.
Chiều ngày thứ ba, Cố Liệt từ bên ngoài quay về lều chủ soái, đột nhiên trông thấy còn tưởng rằng mình đi lộn chỗ.
Địch Kỳ Dã còn hỏi: “Đây có tính là tu hú chiếm tổ không ta?”
Hắn tự giác như vậy, Cố Liệt cạn lời.
Ban đêm, thư mật thám gửi đã tới, cận vệ nhanh chóng đưa đến lều chủ soái.
Cố Liệt cầm áo khoác lông sói qua khoác lên, ngồi ở trên giường xem, đọc lướt qua hết tờ giấy nhanh như gió, còn không nhịn được chậc một tiếng.
Bắt đầu từ hôm nay Địch Kỳ Dã không phải uống thuốc vã mồ hôi nữa, chỉ uống thuốc trị phong hàn, vậy nên không cần tiếp tục chặn chăn cho hắn, hai người mỗi người ngủ một chăn, Địch Kỳ Dã có chút tiếc nuối.
Ban ngày Địch Kỳ Dã uống thuốc rồi ngủ, hiện tại nhàm chán mốc meo, tò mò hỏi: “Viết gì đó? Ta chỉ hỏi chút thôi, đáp hay không tuỳ ngươi.”
Cố Liệt đưa thư cho hắn.
Đôi mắt Địch Kỳ Dã sáng lên, quấn chặt chăn mềm ngồi dậy, chỉ thò ra hai ngón tay kẹp lấy tờ giấy, kéo lá thư lên trên đùi mình, rồi lập tức rụt ngón tay về trong chăn, hắn cúi đầu đọc xong, không nhịn được cảm thán: “Ôi súc sinh.”
Trên tờ giấy rậm rạp đầy chữ này, thứ được ghi chép lại chính là cuộc đời của Tạ Trầm Phù, kẻ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Dực.
Nói thông tục một chút, thì giống như lời của Địch Kỳ Dã, kẻ này chính là một tên súc sinh.
Tạ Trầm Phù, nguyên danh Tạ Lê An, là con cháu dòng bên của Tạ gia.
Cha mẹ gã chỉ có một đứa con trai, tất nhiên vọng tử thành long, mà Tạ Lệ An khi còn bé cũng có tài danh, thế nhưng sau khi lớn lên lại thi cử nhân rất nhiều lần vẫn không đậu, so với những người cùng thế hệ trong tộc không dám ngẩng đầu, song thân khó tránh lải nhải vài câu trách móc.
Ngày nọ, cha mẹ gã ăn cá nóc cùng trúng độc mất mạng.
Vụ án này vốn có điểm đáng ngờ, con cá nóc đó là do Tạ Lê An mua, mà cha mẹ gã cần kiệm chăm lo việc nhà, trước nay chỉ ăn loại thịt rẻ tiền nhất, có thể phỏng đoán rằng họ cũng không biết về độc tính của cá nóc.
Tạ gia bảo vệ gã, nhưng từ đó cũng đã từ bỏ gã.
Tạ Lê An cũng không chịu phục, gã dày công trù tính, móc nối được với đầu lĩnh của hội côn đồ trong thành, làm quân sư quạt mo cho đám lưu manh không có chuyện ác nào không làm này, chỉ dẫn cho bọn chúng làm thế nào để lừa tiền, làm thế nào để đặt bẫy lừa cưới tiểu thư nhà lành, làm thế nào để phát triển sòng bạc, có một đoạn thời gian cũng lăn lộn tới hô mưa gọi gió.
Gã tự cho đã phấn đấu ra hình ra dáng, nhưng lại ăn “chè bế môn” ở Tạ gia.
Tạ gia tự xưng là thanh lưu, sao có thể cho một tên quân sư quạt mo vớ vẩn vào cửa?
Rồi lúc ấy, thiên hạ nổi lên chiến loạn, đám côn đồ bị bắt đi tòng quân, Tạ Lê An mất đi tương lai làm quân sư quạt mo, lại tự tin cho rằng cơ hội để mình trở nên nổi bật rốt cuộc đã đến rồi.
Gã dùng tên tuổi con cháu Tạ gia du thuyết khắp nơi, muốn làm phụ tá cho người ta, nhưng với bản tính tàn nhẫn ác độc của gã, dù ban đầu những thủ lĩnh đó thu nhận gã, dần dà cũng không nhẫn nhịn nổi thủ đoạn của gã.
Vì thế từ đó gã trôi dạt từ vùng đất này đến vùng đất khác, cuối cùng hết tiền, da mặt dày mò được tới Lôi Châu, quần áo tả tơi đến Tạ gia kiếm ăn.
Tạ gia cũng không có khả năng thật sự xem người nhà đói chết, liền cho gã một vị trí gác cửa.
Tạ Mẫn là đích tôn nữ* được gia chủ Tạ gia yêu thích nhất, trong ngôi miếu cầu phúc được tu sửa cho mẹ đẻ đã qua đời của nàng, tượng Phật đều được đúc bằng vàng ròng, từ cách chi tiêu rộng rãi này có thể nhìn thấy được một chút. (*cháu gái ruột – gọi bằng ông)
Tính về bối phận, nàng còn là chất nữ* của Tạ Lệ An, nhưng mỗi lần vào miếu, con mắt của Tạ Mẫn còn không liếc nhìn gã lấy một cái.
Có một lần tâm tình của Tạ Mẫn vui vẻ, còn rải một vốc tiền thưởng ra ngoài kiệu cho hạ nhân trong miếu. (*cháu gái – con của anh/em trai)
Tạ Lê An vừa ghen tị lại vừa oán hận, một bên tranh cướp tiền với người khác, một bên nhìn thiếu nữ ngồi trong kiệu đang cười phá lên, nổi lên lòng xấu xa.
Một tháng nọ, bệnh cũ của gia chủ Tạ gia tái phát, Tạ Mẫn vào miếu cầu phúc cho gia chủ.
Chuyện sau đó, mật thám không viết tường tận, nhưng bốn chữ rình coi sàm sỡ, cũng đã quá đủ rồi.
Gia chủ Tạ gia ra lệnh cho người đánh Tạ Lê An đến tắt thở, mới ném xác ở bãi tha ma ngoài thành.
Nhưng Tạ Lê An lại không chết, không chỉ có không chết, gã còn sửa tên thành Tạ Trầm Phù, trà trộn vào quân doanh của Sở quân, làm phụ tá cho Lục Dực.
Hai tên này là nồi móp gặp vung méo, ăn nhịp với nhau, những thành trì đi qua thây phơi la liệt, máu chảy thành sông.
Địch Kỳ Dã ghê tởm đẩy tờ giấy viết thư ra xa, phân tích nói: “Những thành trì gã khuyến khích Lục Dực tàn sát, nguyên đều là do quân Tạ gia trông giữ, gã là cảm thấy Tạ gia rất có lỗi với mình, mượn đao của Lục Dực để báo thù Tạ gia.
Thật không biết xấu hổ.”
Hắn hỏi Cố Liệt: “Ngươi tính làm thế nào?”
Chuyện này nói tới, ngoại trừ hành vi tàn sát dân chúng trong thành của Lục Dực, thì cuộc đời của Tạ Trầm Phù dù có buồn nôn hơn nữa, thực ra cũng không phải việc thuộc quản lý của Cố Liệt, mà tựa hồ cũng không có gì cần thiết phải quản.
Cố Liệt vo lá thư lại, quăng vào chậu than, nói: “Ta đã gửi thư trách cứ Lục Dực tàn sát dân chúng, trừ cái này, cũng không thể hành động hấp tấp.
Còn phải tính tiếp.”
Phải tính tiếp, Địch Kỳ Dã nghe hiểu, ý rằng đã có kế hoạch, chỉ cần chờ kết quả.
Địch Kỳ Dã hừ nhẹ một tiếng, Cố Liệt đẩy thêm một tờ giấy viết thư khác cho hắn.
Chuyên này lại khá là thú vị.
Địch Kỳ Dã nhìn lướt tới cái tên Vi Bích Thần, lập tức bất đắc dĩ: “Tên này đã chết rồi còn có thể nhảy ra làm phiền nhau.”
Đọc xong rồi hỏi: “Thứ Y Nhĩ Tộc? Bọn chúng lợi hại lắm à? Sao ta chưa nghe đến bao giờ?”
Cố Liệt hồi tưởng kiếp trước, bởi vì Đại Sở canh gác chặt chẽ biên cảnh phương Bắc, vị hàng xóm phương Bắc này không có lương thực không có đất đai, trong năm mươi năm Cố Liệt cầm quyền bọn chúng chưa bao giờ phục hưng lần thứ hai, vẫn luôn kéo dài hơi tàn.
Đến tận trước khi Cố Liệt chết, vẫn còn tự mình đi đập cho bọn chúng một trận.
Nếu không phải do thích khách mà Cố Viêm sắp đặt, Cố Liệt còn có thể trở lại đô thành, tìm Khương Dương uống một bình rượu chúc mừng.
Cho nên Cố Liệt lắc đầu: “Không có gì đáng sợ.”
Vậy lại càng thú vị hơn.
Địch Kỳ Dã cười cười: “Ta đánh cược cái tên Dương Bình nhu nhược đó sẽ hiến ba châu của Bắc Yến cho bọn chúng, cầu bọn chúng phái binh đến cứu.
Chủ Công, ngươi dám cược không?”
Cố Liệt hỏi: “Đánh cược cái gì?”
Địch Kỳ Dã lạt mềm buộc chặt: “Đánh cược cái gì cũng được.”
Cố Liệt không mắc lừa: “Ta đây cược…… Ta và ngươi nghĩ giống nhau.”
Không có tí tinh thần mạo hiểm nào sất.
Địch Kỳ Dã nhìn Cố Liệt, lắc đầu nguầy nguậy, sau đó quấn chặt chăn mềm nằm xuống đi ngủ.
————————————————————————
Lời tác giả: Chủ Công nói điêu nạ, có ai phát hiện ra hông?
————————————————————————
Mấy ngày ăn chơi, săn sale, giờ mới kịp edit =)))))) tui sẽ cố gắng trở lại lịch 2 ngày 1 chương ahuhu.