Đối với Bọ Cạp, Diệp Lăng Thiên không có tình cảm nam nữ, giống như chính anh đã nói, trong lòng của anh vẫn luôn xem Bọ Cạp như là em gái của mình mà đối xử.
Diệp Lăng Thiên đi vào trong thang máy, ngồi vào trong xe của mình, lúc chuẩn bị lái xe rời đi thì lại do dự một chút, nói thật thì anh có hơi lo lắng cho Bọ Cạp, anh cũng không biết là giờ lúc này có phải Bọ Cạp vô cùng khổ sở đau lòng, thậm chí sẽ làm ra chuyện gì đó điên rồ, càng nhiều hơn chính là do dự rốt cuộc là mình nên trực tiếp rời đi hay là trở về trong phòng để xem Bọ Cạp một chút.
Suy nghĩ một hồi lâu, Diệp Lăng Thiên đạp chân ga trực tiếp lái xe từ bãi đỗ xe chạy ra ngoài, bởi vì anh tin tưởng Bọ Cạp sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà bị đã kích, anh tin tưởng Bọ Cạp có thể điều chỉnh mình rất tốt, không có việc gì hết.
Càng quan trọng hơn là cho dù anh có đi lên trên, cũng không biết mình đi lên đó để nói cái gì, thậm chí làm cái gì, có lẽ là anh đi lên sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên quả thật đến đón Lý Yến đi làm, sau đó mình cũng đi làm, cuối ngày lại đón Lý Yến tan làm, sau khi tan làm thì chở Lý Yến và Diệp Sương cùng nhau đi ăn cơm tối ở bên ngoài, sau đó ba người đều về nhà của Diệp Lăng Thiên.
Ba người tập hợp cùng một chỗ chỉ làm một chuyện, đó chính là viết thiệp mời, hôn lễ được cử hành vào mấy ngày sau, bên phía khách sạn cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chuyện đặt khách sạn đều do một tay mẹ của Lý Yến xử lý, hiện tại người có thời gian duy nhất lúc này cũng chỉ có một mình bà.
Số lượng khách mời đến cũng đã sớm được xác định, không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có bảy bàn, trong đó bên phía Diệp Lăng Thiên chỉ có một bàn, bạn bè của Lý Yến một bàn, năm bàn còn lại đều là bạn bè và họ hàng thân thuộc của ba mẹ Lý Yến, mọi thứ đều được thực hiện một cách khiêm tốn.
Lần này Lý Đông Sinh mời đều là những bạn bè thân thiết có qua lại lâu dài với ông, tất cả đồng nghiệp trên quan trường đều không mời ai hết.
Diệp Lăng Thiên và Lý Yến cũng là như thế, như Diệp Lăng Thiên, anh đã xác định cũng chỉ có một bàn, người một bàn này cũng chỉ có Hứa Hiểu Tinh, Vương Lực, Báo, Lục Óanh, cũng chỉ có mấy người này, những người còn lại ví dụ như là bạn bè hợp tác làm ăn với nhau anh đều không thông báo.
Lý Yến cũng vậy, chỉ mời mấy người đồng nghiệp có quan hệ vô cùng tốt, mặc kệ là Lý Đông Sinh hay là Lý Yến với Diệp Lăng Thiên, ai cũng là người không thích khoa trương.
Hơn hai mươi tấm thiệp mời viết không hề phiền phức một chút nào, danh sách cũng đã liệt kê từ sớm, Lý Yến đọc, Diệp Lăng Thiên viết, nguyên nhân là Lý Yến ghét bỏ chữ viết của mình quá xấu, đều để Diệp Lăng Thiên viết, không bao lâu sau liền viết hết toàn bộ hai mươi tấm thiệp mời xong xuôi, đương nhiên những thiệp mời khác là vợ chồng Lý Đông Sinh xử lý, chuyện đó bọn họ không quan tâm.
“Lúc nào thì gửi cho người ta? Đi đưa từng người quá phiền phức rồi?” Sau khi viết xong, Diệp Lăng Thiên nhíu mày nhìn hơn hai mươi tấm thiệp mời, không gửi đến đó thì có vẻ như là mình không chân thành, nếu mà gửi đi thì hơn hai mươi tấm thiệp mời này phải đi hai mươi nơi, thật sự quá phiền phức.
“Nếu không thì hai người chúng ta cùng nhau đi gửi đi, không có cách nào khác, hình như cũng chỉ có cách này mà thôi.” Lý Yến cũng không có chủ kiến gì.
“Ai nha, em nói chứ hai người thật là quê mùa quá đi, chụp hình gửi ảnh là được rồi, ngày nay phổ biến việc chiêu đãi, trực tiếp gửi bao lì xì, ai mà ngốc đến mức trực tiếp đi gửi thiệp mời cơ chứ.
Hai người đừng có nói với em là không có zalo hay là không có facebook đó nha, gửi thiệp mời trong zalo hoặc facebook của đối phương là được rồi, sau đó gọi điện thoại thông báo cho người ta là được, như thế này cũng có tâm ý, mình cũng bớt việc, thuận tiện biết bao nhiêu.” Diệp Sương vừa ăn táo vừa đi tới vừa nói.
“Hình như là một cách hay đó, chỉ là trước kia không có ai làm như vậy, có thích hợp không thế?” Diệp Lăng Thiên không xác định mà hỏi.
“Có cái gì mà không thích hợp chứ, trường học của bọn em gửi thông báo cũng bắt đầu dùng zalo rồi đó, huống hồ chi anh.
Nghe lời của em đi, đảm bảo không sai đâu.” Diệp Sương đang ăn táo trong miệng, nói chuyện mơ hồ không rõ ràng.
“Cứ làm như vậy đi, đi đưa cho từng người thật sự quá phiền phức, hơn nữa ngày mai là cuối tuần rồi, hôn lễ là tuần sau, bây giờ chúng ta không có thời gian để làm chuyện này đâu.” Lý Yến suy nghĩ rồi nói.
“Được rồi.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra đưa cho Diệp Sương rồi nói: “Em làm giúp cho anh đi, làm xong rồi thì gọi điện thoại cho từng người nói một tiếng.”
Nói như vậy, trên thực tế cũng là làm như vậy, vốn dĩ định xong thì Diệp Lăng Thiên sẽ gọi điện thoại nói với từng người, nhưng mà tình huống thực tế chính là Diệp Sương còn chưa gửi ảnh chụp thiệp mời cho tất cả mọi người xong thì điện thoại của Diệp Lăng Thiên đã vang lên.
Người đầu tiên gọi điện thoại đến là Trần Tuấn Lương.
“A lô, Báo.” Diệp Lăng Thiên nhận lấy điện thoại từ trong tay của Diệp Sương, đi đến ban công nghe điện thoại.
“Anh, thiệp mời anh gửi cho em trên zalo là cái gì vậy? Là chuyện đùa hay là sự thật thế?” Trần Tuấn Lương trực tiếp hỏi.
“Là thật, tôi sắp kết hôn rồi, ngày hai tháng sau, cũng chính là thứ tư tuần sau, địa điểm cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, đến lúc đó cậu với bọn người Vương Lực liên lạc với nhau một chút, cùng nhau đến đây uống rượu mừng đi.” Diệp Lăng Thiên nói.
“Thật hả anh? Chuyện này làm đột ngột không có tiếng động như vậy, một chút gió cũng không có, em còn tưởng là anh gửi cho em một tấm hình như vậy là đùa dai nữa đó.
Không phải, anh, em...!em thấy tên viết ở trên đó tại sao lại là anh với Lý Yến vậy, có phải là anh đã viết sai rồi không?” Trần Tuấn Lương hỏi một lần nữa, xem như đã hỏi thắc mắc trong lòng mình.
Diệp Lăng Thiên trầm mặc một chút rồi lại nói: “Không có viết sai đâu, cho dù tôi có sơ ý chủ quan thì cũng sẽ không viết sai tên của cô dâu, cậu không nên hỏi nhiều như vậy, cậu nhớ là hôm đó đến đúng giờ, đến lúc đó uống chén rượu mừng là được rồi.
Tôi sẽ nhờ cậu làm chú rể phụ giúp tôi, đến chỗ của tôi sớm một ngày để đặt mua một bộ đồ vest thật vừa vặn, đến lúc đó có lẽ còn có chuyện cần cậu làm giúp tôi.
Bên đây tôi còn có rất nhiều chuyện, không nói nhiều lời với cậu được.” Lúc nói lời này, Diệp Lăng Thiên nhìn nhìn Lý Yến vừa mới nhận được điện thoại trong phòng khách, anh không muốn nói mấy lời này với Trần Tuấn Lương là không muốn để Lý Yến nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bọn họ, anh biết là trong lòng của Trần Tuấn Lương đang suy nghĩ cái gì, bởi vì trong lòng của Trần Tuấn Lương, người cùng mình kết hôn chắc chắn là Lý Vũ Hân, mà không phải là Lý Yến.
Hiển nhiên những lời nói này không thể để cho Lý Yến nghe được, mặc dù Lý Yến có thể hiểu nhưng mà chuyện này mặc kệ là đặt ở trên người của ai, nghe thấy thì trong lòng vẫn sẽ luôn không thoải mái và để ý..