Mục lục
NĂM ĐÓ GIÁP SẮT ĐỘNG ĐẾ VƯƠNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: “Không, anh không đồng ý.”
“Điều kiện tốt như thế sao anh lại không đồng ý? Anh phải biết rằng tổng giá trị của công ty bảo vệ cũng mới hơn ba trăm tỷ, mà tập đoàn Đại Đường lại cho anh đến một nghìn năm trăm tỷ, ngoài ra còn cho anh 10% cổ phần sau khi đã đổ vốn đầu tư vào, hơn nữa anh vẫn giữ chức vị tổng giám đốc của công ty bảo vệ, đồng nghĩa với việc công ty bảo vệ vẫn nằm trong tay anh, điều kiện tốt như thế sao anh lại không đồng ý?
Anh phải biết, nếu có một nghìn năm trăm tỷ này thì công ty thực phẩm của chúng ta sẽ phát triển nhanh chóng, có tài chính sung túc, em có thể bảo đảm trong vòng mười năm công ty thực phảm sẽ có nguồn vốn hơn ba nghìn tỷ.

Ngoài ra cũng có rất nhiều lợi ích cho công ty ăn uống của chúng ta, chỉ cần có tiền là có thể phát triển nhanh chóng.

Giá trị của việc thu mua toàn bộ không chỉ đơn giản là một nghìn năm trăm tỷ và 10% cổ phần thôi, nếu tính lại, có lẽ ít nhất cũng phải ba bốn mươi nghìn tỷ.


Cuộc mua bán thế này rất hiếm gặp, ngoài ra, chỉ cần bán công ty bảo vệ đi, là có thể giải quyết toàn bộ vấn đề của chúng ta ngay lúc này.” Lý Vũ Hân từ từ nói.
“Anh cũng hiểu được những chuyện này, anh đã nghĩ chuyện này suốt một ngày, nếu nhìn từ góc độ lý tính, không bán chính là thằng ngu, nhưng anh cũng có lý do để không đồng ý ngay lập tức, đầu tiên, tuy công ty này thuộc sở hữu của một mình anh, nhưng trên thực tế, lúc thành lập công ty này cũng không phải chỉ có một mình anh thành lập, anh thành lập vì em, tài chính đăng ký của công ty này cũng toàn là tiền của ba em, tất cả, ở một trình độ nào đó, thật ra công ty này là của em, bán hay không thì anh vẫn cần hỏi ý em.

Thứ hai, công ty này do một tay anh xây dựng lên, từng chút từng chút một đều do đích thân anh gây dựng, nhân viên ở đây đều là anh em của anh, cứ như vậy bán đi thì về mặt tình cảm anh vẫn không chấp nhận nổi.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
“Lăng Thiên, em biết anh là người rất để ý đến tình cảm, nhưng làm ăn là làm ăn, nếu lẫn lộn chuyện làm ăn và tình cảm thì không còn cách nào tiếp tục làm ăn được nữa, anh cũng hiểu đạo lý này mà.

Không nói đến bây giờ công ty của chúng ta đang gặp khó khăn, chúng ta nhất định phải lấy được cơ hội này, chỉ nói đến so sánh giữa hai bên, anh tự nói xem, ở trong tay chúng ta thì công ty bảo vệ có tiềm lực phát triển lớn hơn hay công ty thực phẩm có tiềm lực phát triển lớn hơn?
Thật ra đáp án không cần nói cũng biết, bỏ tốt giữ xe là chuyện rất bình thường.

Nói cho anh biết, anh muốn hỏi ý kiến của em, ý kiến của em rất rõ ràng, em ủng hộ việc thu mua.

Thứ hai, anh nói về mặt tình cảm anh không thể chấp nhận được, thật ra em cũng không chấp nhận nổi, có lẽ công ty bảo vệ còn có ý nghĩa đối với em hơn anh nữa, dù sao nó cũng được thành lập bằng số tài sản cuối cùng của ba em, đối với em mà nói, đây cũng là di sản cuối cùng của ba, nhưng ngay tiết học đầu tiên của bộ môn quản lý kinh doanh, giảng viên đã nói với em, là một người quản lý, việc đầu tiên phải làm được đó chính là công ty phân minh, không được để tình cảm cá nhân vào việc quản lý công ty, nếu không làm được chuyện này thì không phải là một người quản lý đủ tư cách.

Cho dù nhìn từ góc độ tình cảm thì sau khi được tập đoàn Đại Đường thu mua công ty bảo vệ cũng sẽ phát triển mạnh hơn so với ở trong tay chúng ta, tập đoàn Đại Đường có thực lực, có thể cho các anh em trong công ty bảo vệ có nhiều sân khấu phát triển hơn, mà những thứ này chúng ta không thể cho họ được.

Cuối cùng, không phải Lục Oánh đã nói rồi sao?
Anh vẫn là tổng giám đốc của công ty bảo vệ, công ty bảo vệ vẫn do anh quản lý, chỉ cần có anh ở đó là anh có thể bảo đảm được lợi ích của các anh em, đúng không?” Lý Vũ Hân từ từ khuyên Diệp Lăng Thiên.


Lý Vũ Hân là một người quản lý rất lý tính, cũng là một người quản lý đủ tư cách và cực kỳ tài giỏi, ngược lại, Diệp Lăng Thiên có vẻ hơi tình cảm, anh quá để ý đến tình cảm.
“Thật ra anh cũng chỉ cảm thán một chút mà thôi, quan trọng nhất là quay về hỏi ý kiến của em, thật ra anh đã có câu trả lời từ lâu rồi.

Không nói đến những lý do lúc nãy, chỉ cần một điều đã làm anh nhất định phải làm thế, Lục Oánh giúp anh rất nhiều chuyện, mà bây giờ, tập đoàn Đại Đường thật sự cần một công ty bảo vệ, thông qua ánh mắt của bà ta, anh có thể thấy được bà ta đang rất cần, cho nên anh nhất định phải giúp bà ta việc này, anh đã đưa ra câu trả lời từ lâu rồi.

Nói thật, anh vẫn không nỡ.

Đương nhiên, anh cũng không phải là một người không lý tính, anh vẫn phân biệt được phải trái.

Nếu ý kiến của em cũng là bán, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi.

Anh sẽ trả lời với Lục Oánh.

Nhưng sau đó tập đoàn Đại Đường sẽ có người chuyên môn bàn bạc chuyện này với chúng ta, anh giao chuyện này cho em, cụ thể đàm phán như thế nào, có yêu cầu điều kiện gì đều do em toàn quyền phụ trách, anh sẽ không tham dự trực tiếp.” Diệp Lăng Thiên cười cười nói.
Đúng như những gì anh nói, anh không phải là một người không lý tính, nếu anh thật sự không lý tính thì làm sao lên chiến trường thực hiện nhiệm vụ được? Nếu nhìn thấy chiến hữu bên cạnh anh lần lượt ngã xuống ngay trước mặt, nói thật, anh cũng chỉ có chút không nỡ mà thôi.
“Được, em sẽ nghiên cứu việc này cẩn thận.


Nhưng nếu cứ như vậy tiếp thì sẽ có một vấn đề khác, kế hoạch thành lập công ty tập đoàn của chúng ta sẽ thất bại, dù sao cũng đã bán công ty bảo vệ đi rồi.”
“Tạm thời giải quyết tốt chuyện công ty bảo vệ đi, sau khi giải quyết xong chúng ta lại bàn những chuyện này sau, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, cũng nhất định phải thành lập công ty tập đoàn, nếu không trên phương diện quản lý sẽ rất phiền phức.

Lúc em bàn chuyện thu mua với tạp đoàn Đại Đường thì anh có một yêu cầu, là phải đảm bảo chức vị của tất cả nhân viên làm việc, cũng phải bảo đảm bọn họ có được thu nhập không thua kém gì lúc này, chuyện này nhất định phải đồng ý, nếu không đồng ý thì anh không bán nữa.” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nói.
Lý Vũ Hân lại hơi kinh ngạc lần nữa, nhưng cũng không nói gì, cô biết rõ Diệp Lăng Thiên là người như thế nào, cho nên Diệp Lăng Thiên nói ra những lời như thế cô cũng không thấy có gì lạ.
“Em biết phải làm như thế nào.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.
“Được rồi, em thấy anh hơi mệt rồi, nếu không anh nghỉ ngơi chút đi.” Lý Vũ Hân quan tâm nói.
“Không sao, cũng không mệt gì.

Anh giao toàn bộ chuyện này cho em, sau này anh sẽ không quan tâm nữa.

Như vậy đi, em gọi mấy người Vương Lực và Lưu Thượng Vinh vào phòng họp nhỏ đi, anh nghe bọn họ báo cáo về tình hình làm việc gần đây của công ty thực phẩm!” Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên nói.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên lập tức ngồi máy bay đến thành phố Y, mấy ngày gần đây, anh gần như đều ở trên không trung bay tới bay lui mọi nơi, đầu tiên là từ Đông Hải bay đến thành phố Y, sau đó lại từ thành phố Y bay về Đông Hải, sau đó lại từ Đông Hải đến sân bay Hong Kong, rồi lại từ sân bay Hong Kong đến Đông Hải, bây giờ lại từ Đông Hải đến thành phố Y..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK