Mục lục
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân hình béo múp của Liễu Không hòa thượng từ trong thông đạo hầm mỏ lảo đảo chạy ra, hắn nhìn thấy Tô Bằng, đồng thời chú ý hắc y nhân chết đi trên mặt đất, thoáng chốc sửng sốt.

“Liễu Không! Tên phản đồ nhà ngươi, còn dám quay về sao? Tô thiếu hiệp, mau đưa ta một viên thuốc giải, để ta giết chết tên phản đồ Liễu Không này!”

Phương Kinh Minh nhìn thấy Liễu Không hòa thượng, lập tức lớn tiếng hét, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng không để ý đến Phương Kinh Minh giống như tên hề kia, mà lại nhìn Liễu Không, chỉ thấy Liễu Không giống như cực kỳ sợ hãi, còn không ngừng nhìn về phía thông đạo hầm mỏ kia.

“Có người nào đuổi tới đây sao?”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, Liễu Không hiểu rõ đáng sợ của đồng thi nơi đây, nếu không phải bị bức đến đường cùng, tuyệt đối cũng sẽ không quay lại đây.

Bây giờ, hắn xuất hiện ở nơi này, chỉ có thể nói rằng người bên ngoài, mức độ đáng sợ có lẽ ngang hàng với đồng thi kia.

“Là Hắc Bạch Song Sát sao?”

Tô Bằng nhìn Liễu Không, nói với hắn.

Liễu Không đưa mắt nhìn Tô Bằng, mỉm cười xấu hổ, nhưng thân hình lại lần nữa lùi về sau.

Tô Bằng cũng không quá mức chú ý hắn, người này ngoại trừ lúc nằm vùng có thể có tác dụng không nhỏ, chiến trường chính diện, dường như chiến lực còn không mạnh bằng Phương Kinh Minh.

Nhưng lúc này, trong toàn trận huyết đấu, người cũng đã chết không ít, có thể khiến cho Liễu Không sợ hãi như thế, thậm chí trốn đến chỗ này, chỉ có một người...

“Sao nào, hòa thượng béo kia, ngươi cảm thấy trốn đến nơi này thì sẽ an toàn sao?”

Từng đợt âm thanh vang lên, một nam nhân mặc hắc y, từ trong thông đạo hầm mỏ đi vào.

Tô Bằng nhìn, lập tức nhận ra, người này sắc mặt hung dữ, chính là Hắc Sát trong Hắc Bạch Song Sát.

Chỉ thấy vị trí chân trái của hắn, vốn phải là bắp chân, đã được thay thế bởi một thanh đao dài, lúc này chậm rãi đi vào bên trong, lại khiến cho Liễu Không cảm thấy sợ hãi giống như chuột thấy mèo.

Tô Bằng cũng không cảm thấy bất ngờ, Liễu Không sở dĩ có thể quay lại đây, chắc chắn chính là cảm thấy đám hắc y nhân, đặc biệt là đồng thi, có thể khống chế được Hắc Bạch Song Sát, hoặc là khiêu khích đối phương giao đấu, thì có thể bảo toàn được tính mạng của hắn.

Hắc y nam nhân kia, chậm rãi từ trong thông đạo hầm mỏ đi ra, sau lưng hắn, lại đi đến một người, người này thân mặc bạch y, vị trí tay phải, không có cánh tay, cũng là một thanh trường đao.

Người này, chính là Bạch Sát, chỉ thấy tay trái hắn giống như cầm vật gì đó, Tô Bằng nhìn kỹ lại, phát hiện, thứ nằm trên tay trái của Bạch Sát, là một cái đầu người.

Chính là đầu của võ lâm Phán Quan Công Bá Bắc.

Lúc này, tình huống đã rất rõ ràng.

Liễu Không cùng Công Bá Bắc trốn ra khỏi hầm mỏ, nhưng lại đụng phải hai sát tinh Hắc Bạch Song Sát. Hai người kia giết Công Bá Bắc, Liễu Không ỷ vào khinh công cao cường, chạy ra ngoài, nhưng bản thân cảm giác không đối phó nổi truy đuổi của hai người này. Vì vậy chạy vào trong hầm mỏ, muốn dựa vào sức mạnh của đám hắc y nhân thoát khỏi hai tên sát tinh này, bảo vệ cái mạng của mình.

Nhưng mà, lúc này Liễu Không nhìn vào trong hầm mỏ, lại sửng sốt.

Chỉ thấy, mặc dù cương thi quái vật to lớn không chết, vẫn còn đứng đây, nhưng mà, ba hắc y nhân kia, còn có đám người còn lại của hội Phong Dương, lại chết đi không ít, dường như vừa mới xảy ra nội chiến.

Lúc này đây, người xem ra còn có sức chiến đấu trong hội Phong Dương, chỉ còn lại một người tên là Tô Bằng thiếu hiệp kia, cương thi quái vật to lớn vẫn còn ở đây, nhưng người điều khiển nó đã chết rồi, quái vật kia còn có thể hình thành sức chiến đấu được sao?

“Hửm? Không đợi chúng ta ra tay, chính các ngươi đã lục đục nội bộ rồi sao? Có điều không sao, chết không ít người, trái lại tiết kiệm không ít sức lực của huynh đệ chúng ta.”

Bạch Sát tiến vào trong, khu vực hầm mỏ, thấy phần lớn thi thể bên trong hầm mỏ, lạnh lùng nói.

“Người kia không phải là Đường Huyền Chi đệ nhất giang hồ thập đại kiếm đó sao? Nghe nói người này võ công không tồi, thịt chắc chắn cũng tươi ngon, bây giờ... hình như không động đậy được rồi thì phải? Không tồi, có thể cắt một miếng thịt làm một nồi lẩu, thịt của giang hồ thập đại kiếm, nghĩ đến có lẽ vô cùng ngon lành.”

“Không sai, chỉ là đáng tiếc, người hôm nay vào trong trận huyết đấu này, phần lớn đều hơn bốn mươi tuổi, thịt thà cũng chẳng mấy tươi ngon, cũng không có mấy kẻ nhìn vừa mắt, Đường Huyền Chi này xem ra có vẻ được lắm đấy, còn có hòa thượng béo kia, xem chừng da thịt non mềm, dường như cũng rất ngon miệng đấy.”

“Hắn để lại cho ngươi ăn đi, ta không thích thịt béo.”

Hắc Bạch Song Sát ngươi một lời ta một câu, trong lời nói, giống như đem toàn bộ người còn sống trong hầm mỏ này, đều xem như là động vật để ăn.

Liễu Không nghe thế, lập tức sắc mặt xám ngắt, có điều mặc dù lúc này, hắn cũng không từ bỏ vùng vẫy.

Đôi mắt hắn xoay chuyển, nói với Hắc Bạch Song Sát.

“Hai vị Sát gia, Liễu Không ta toàn thân thịt béo, ăn ta rồi các ngươi đương nhiên sẽ cảm thấy chán ghét, trái lại ta cảm thấy thịt của vị Tô thiếu hiệp này không tồi, võ công của hắn, cũng rất cao cường, tuổi tác lại trẻ trung, thịt chắc chắn ngon miệng hơn ta nhiều, chỉ là vị Tô thiếu hiệp này, võ công thật sự lợi hại, hai vị sợ là bắt không được đâu.”

“Ồ? Còn có món ngon miệng hơn Đường Huyền Chi sao?”

Nghe thấy những lời này, Bạch Sát không khỏi ngạc nhiên trầm trồ một tiếng, nhìn vào trong hầm mỏ.

“Quả nhiên... Đường Huyền Chi kia đã nằm yên mặt đất, còn người trẻ tuổi này vẫn còn đứng được, có lẽ võ công càng cao cường hơn, xem ra mùi vị chắc chắn không tồi, đặc biệt là thoạt nhìn tuổi tác vừa tầm, dựa theo kinh nghiệm khẩu vị ta từng ăn hơn trăm người mà nói, nam nhân hai mươi mốt tuổi, nữ nhân mười sáu tuổi, còn có trẻ con chưa đến một tuổi, khẩu vị ngon nhất, mặc dù hắn có hơi lớn tuổi, nhưng xem ra võ công không tồi, có thể bù đắp thiếu sót tuổi tác lớn.”

Hắc Sát nhìn Tô Bằng ở trong hầm mỏ, dùng tay xoa cằm bình phẩm, nói với Bạch Sát.

“Kinh nghiệm của ngươi, không phải là kinh nghiệm của ta sao? Như thế rất tốt, món chính hôm nay, chính là hắn, sau khi giết hắn rồi, chúng ta yêu cầu bang chủ hội Thiên Song thân thể của hắn.”

Bạch Sát gật đầu, nói.

“Rất tốt, có điều, chú ý đừng đâm thủng bụng của hắn, nếu không mùi vị lộn xộn bậy bạ gì đó thấm vào trong thịt, vậy thì hết ngon rồi.”

Hắc Sát nói, Bạch Sát gật đầu, đồng thời ném đầu Công Bá Bắc ở trong tay sang một bên.

Tô Bằng lạnh lùng nhìn Hắc Bạch Song Sát kẻ xướng người tùy, trong lòng dâng lên một tia cảm giác chán ghét.

Nếu như bị buộc vào đường cùng, bị buộc ăn thịt người chết, Tô Bằng mặc dù chán ghét, nhưng dù sao cũng là đối diện với lựa chọn sống chết, ít nhiều vẫn xem như có lý.

Nhưng mà hai người này, bước ra khỏi đường cùng, không ngờ ăn thịt người đến nghiện, đây đúng là biến thái.

Đặc biệt là nghe những gì hai người nói, dường như đã ăn không ít thịt người, thậm chí ngay cả trẻ con cũng không tha.

Chỉ dựa vào những điều này, Tô Bằng đã động sát tâm, tuyệt đối không muốn để hai người này còn sống rời khỏi nơi này.

“Vị Tô thiếu hiệp này giống như vẫn còn tinh thần thì phải? Xem kìa, dường như muốn sống mái một trận với huynh đệ chúng ta.”

“Như vậy cũng được, trước khi ăn đối phương, để đối phương hoạt động đầy đủ một chút, thịt sẽ càng non mềm ngon miệng.”

Hắc Bạch Song Sát ngươi một lời ta một câu nói, cùng nhau đi về phía này.

Hai người này nhìn thấy Tô Bằng sắc mặt không đổi, thực sự có một chút thầm giật mình.

Hai người này lớn tiếng thảo luận ăn thịt người, cũng không phải hoàn toàn biến thái, một phần, là muốn sử dụng “thanh danh” của bọn họ, làm suy yếu ý chí chiến đấu của đối phương.

Dù sao con người khi suy nghĩ bản thân bị ăn thịt, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, khiến võ công vốn dĩ sung mãn, lại phát huy không được bảy tám phần.

Hai người bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, biết người bây giờ còn có thể sống đến cuối cùng, nhất định là có chút bản lĩnh.

Hắc Bạch Song Sát mặc dù ăn thịt người, cũng không xem trọng mạng người, nhưng riêng tính mạng của bọn họ là ngoại lệ, đó chính là tính mạng của bản thân hai người bọn họ.

Nếu không phải ý thức muốn sống vượt qua người bình thường, ban đầu khi ở địa cung hai người này cũng sẽ không, ăn thịt người chết trước, sau đó uống máu của nhau mà sống.

Cho nên, hai người này mặc dù thoạt nhìn hung ác, nhưng lại cực kỳ yêu quý mạng sống. Nếu có thể nắm chắc phần thắng, tuyệt đối sẽ không bỏ ra mười phần sức lực để liều mạng.

Chỉ là, kiếm thủ trẻ tuổi ở trong hầm mỏ kia, dường như ý chí cũng kiên định, hoàn toàn không bị lời của hai người làm cho ảnh hưởng.

Hai người này liếc nhìn nhau, ánh mắt truyền lại, tựa hồ cũng hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

Đột nhiên, hai người gia tăng bước chân, đồng thời lao về phía Tô Bằng.

Tô Bằng giơ cao bảo kiếm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng mà, lúc hai người này lao tới được nửa đường, tay trái Bạch Sát đột nhiên giữ chặt tay Hắc Sát, sau đó ném hắn tung lên.

Hắc Sát từ không trung bay lên, nhưng không có tấn công Tô Bằng, mà bay về hướng Liễu Không.

Liễu Không hòa thượng trông thấy, không khỏi kinh hãi, hắn vốn đã bị hai người này đuổi giết sắp sụp đổ rồi, cuối cùng vất vả lắm mới lấy được dũng khí, dẫn dụ đối phương, đưa hai người đến hầm mỏ này, đụng đầu với đám người hắc y nhân kia.

Chỉ là hắc y nhân không chết, Tô Bằng quận Giang Ninh lại ở nơi này, nhưng Liễu Không tự cảm thấy thành công dẫn dụ Hắc Bạch Song Sát kia, đối phó Tô Bằng, tâm lý thả lỏng, toàn thân mềm nhũn, chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát, nhưng không ngờ rằng, Hắc Sát lại xông tới đánh hắn.

Trong lúc hoảng hốt, Liễu Không ít nhiều vẫn có phản ứng, hai tay hướng lên, nghênh đón tấn công của Hắc Sát.

Song chưởng của Liễu Không, cùng chạm một chưởng với Hắc Sát, nội lực Hắc Sát, vượt xa hắn, lỗ mũi Liễu Không lập tức trào máu, còn Hắc Sát, lại đáp xuống đất, một chân đá vào Liễu Không.

Tinh lực chủ yếu lúc này của Liễu Không, đều đánh trúng vết thương nội lực cùng Hắc Sát tỉ thí, thấy đối phương đá ra một cước, vô thức cũng tung cước, đây cũng là một chiêu võ công của hắn.

Nhưng mà, một cước này của Liễu Không đá được một nửa, mới đột nhiên sực nhớ, cái chân kia của Hắc Sát, cũng không phải là chân bình thường, mà là một thanh trường đao!

Ý thức được điểm này, Liễu Không vội vàng rút chân về lại, tuy nhiên đã không còn kịp nữa, hắn chỉ cảm giác chân trái của mình đau nhói, sau đó cảm giác chân trái trở nên nhẹ hẫng.

“Chân của ta!”

Hắn cúi đầu nhìn, bỗng nhìn thấy chân trái của mình, từ chỗ bắp chân đã bị Hắc Sát mặt đao chặt đứt, không khỏi kêu thảm một tiếng.

Hắc Sát cười lạnh, song chưởng tiếp tục tăng lực, Liễu Không bị đứt một chân, tình thần thất thủ, bị song chưởng đánh trúng ngực trước, ngã phịch xuống đất.

Hắc Sát tiến lên, đột nhiên chân trái lại đá mạnh, thanh trường đao kia đá vào trên chân phải Liễu Không, lập tức, Liễu Không lại mất thêm một chân phải.

“Aaaaaaa....”

Liễu Không liên thanh kêu thảm thiết, không ngừng lăn lộn, bị chặt đứt hai chân, khiến hắn sợ hãi lại đau đớn.

“Hừ hừ... Hòa thượng béo ngươi, dẫn huynh đệ chúng ta đến đây rồi, cũng không có yên tâm, chúng ta làm sao có thể cho ngươi được toại nguyện, cho ngươi cơ hội chạy trốn?”

Hắc Sát cười lạnh, nhìn Liễu Không hòa thượng trên mặt đất.

“Khoan hãy giết hắn trước đã, chỉ cần chúng ta giải quyết Tô thiếu hiệp, hòa thượng béo này vẫn còn chưa chết, tạm tha cho hắn một cái mạng, chặt đứt hai cái chân, đến lúc đó ta rất muốn xem xem khinh công không tồi của hòa thượng béo này, về sau làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa, ha ha ha ha....”

Bạch Sát sau lưng hắn, ha ha ha cười lớn nói.

Hắc Sát cười lạnh, không hề để ý Liễu Không, đi đến trước mặt Bạch Sát.

“Vị Tô thiếu hiệp này... Nếu như ngươi từ bỏ chống cự, huynh đệ chúng ta, có lẽ sau khi chém đứt tứ của ngươi, còn tha cho ngươi một con đường sống, thế nào, có cần suy nghĩ chút không?”

Bạch Sát nhìn Tô Bằng, nói với Tô Bằng.

“Ồ? Hai vị đã có lòng tốt như vậy, ta cũng không có gì biểu đạt, không bằng nhị vị đem tứ chi còn lại của các ngươi cũng tự mình chặt đứt đi, có lẽ, ta sẽ chừa lại đường sống cho hai ngươi.”

Tô Bằng lộ ra một tia cười lạnh, nói với hai người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK