Người không thể nào sống trong giữa không trung, cuộc sống ở Canberra cũng cần mối quan hệ xã hội, huống hồ Kha Nhĩ Khắc nói không sai, có đôi khi có một vài bằng hữu có khả năng có thực lực, rất dễ giải quyết vấn đề.
Chỗ Tô Bằng ở là khu nhà giàu, tin tưởng người nơi này mạng lưới quan hệ có lẽ hết sức phát triển, có thể lợi dụng được.
Tô Bằng nghĩ như thế.
“Được rồi, Tô tiên sinh, ta ở bên cạnh nhà ngài ngoài một trăm mét, địa chỉ tiệc tối ghi ở trên thiệp mời, đến lúc đó mong nhất định phải có mặt, mọi người đối với hàng xóm mới trong khu này, vô cùng tò mò đấy.”
“Nhất định, không vào ngồi chút sao?”
“Không được, công ty ta đầu tư có một cuộc họp giám đốc quan trọng, ta cần phải có mặt, không quấy rầy nữa.”
“Được rồi, tạm biệt.”
Tô Bằng nói, vị tiên sinh Kha Nhĩ Khắc kia gật đầu, cáo từ với Tô Bằng, vào trong ô tô, nổ máy đi xa.
Tô Bằng nhìn bóng dáng ô tô càng ngày càng xa, lại nhìn hộp quà thiệp mời trong tay, khẽ mỉm cười, xoay người dự định trở về trong biệt.
Nhưng mà, Tô Bằng còn chưa tiến vào cửa chính biệt thự, đột nhiên sau lưng lại vang lên một giọng nói.
“Xin hỏi là Ốc Nhĩ Đặc Tô tiên sinh sao?”
Tô Bằng nghe vậy, quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài hàng rào cửa chính của mình, một người đàn ông da trắng hơn ba mươi tuổi mặc tây trang, mang theo cặp hồ sơ đang hỏi mình.
“Là ta, ngươi muốn gì? Ta không thích tiếp thị.”
Nhìn bộ dạng người bên ngoài này, thật sự là khiến người khác rất dễ dàng liên tưởng tới nhân viên tiếp thị. Tô Bằng nói với hắn.
Người đàn ông này trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, có điều thu lại rất nhanh, nói.
“Không phải, ngài hiểu lầm rồi, xin tự giới thiệu một chút, ta là người của ngân hàng Mỹ Lâm, thông qua tài liệu công ty đầu tư của anh em Hoắc Lâm Đốn biết được thông tin của Tô tiên sinh, có thể vào trong nói chuyện một chút không?”
“Ngân hàng Mỹ Lâm?”
Tô Bằng nghe thấy cái tên này, bước chân chững lại.
Công ty đầu tư anh em Hoắc Lâm Đốn, Tô Bằng cũng biết là cái nào, tổ chức làm thủ tục di dân cho bạn mình, chính là treo biển hiệu ở doanh này để hoạt động.
Hắn quay đầu lại, liếc nhìn người đàn ông da trắng này, người này đại khái ba mươi bốn lăm tuổi, bộ dạng trên mặt ngược lại rất từng trải, có điều vóc người giữ gìn xem như cũng không tồi, không xem như quá mập, râu cũng được cắt tỉa sạch sẽ, một thân tây trang, mặc dù có vẻ như hơi cũ một chút, nhưng cũng là hàng hiệu, đại khái sẽ không thấp hơn một triệu đô la Mỹ, cặp sách cũng có thương hiệu quốc tế, thoạt nhìn quả thật không giống như là nhân viên tiếp thị cấp thấp tùy ý có thể thấy được.
Tô Bằng quay lại trước cửa chính của mình, cách hàng rào cửa chính, hỏi người này.
“Làm sao chứng minh thân phận của ngươi?”
Người đàn ông da trắng này nhìn thấy Tô Bằng không lập tức từ chối hắn, không khỏi mừng rỡ, từ trên người lấy ra một phần văn kiện chứng minh, Tô Bằng nhìn một chút, quả nhiên là thẻ nhân viên của Mỹ Lâm, chỉ là một cố vấn đầu tư.
“Nguyên nhân ngươi tìm ta là…”
Tô Bằng nhìn người đàn ông da trắng kia, hỏi hắn.
“Tiên sinh, ta tên là Tư Thông Hoắc Lâm, thông qua một vài quan hệ của ta biết được thông tin của ngài, ngài có phải vẫn còn chưa rõ không? Úc đối với tất cả những người di dân có một chính sách, chính là trước ba năm ở Úc, phải mua chủ thể thương mại và tiến hành kinh doanh trên một trăm triệu đô la Úc, mới có thể sau ba năm có được tư cách công dân hoàn toàn, nếu không tư cách công dân của ngài vẫn không hoàn chỉnh.”
Hoắc Lâm Tư Thông nắm bắt cơ hội này, nói với Tô Bằng.
“Ngài thấy đó, ta là một cố vấn đầu tư trong ngân hàng Mỹ Lâm, ta nghĩ Tô tiên sinh ngài nhất định không muốn mình ở Úc không công tiêu hết một khoản tiền mua một sản nghiệp thua lỗ, không bằng để ta giải quyết chuyện này cho ngài như thế nào? Ngài cần làm, chỉ là viết một tờ hợp đồng trao quyền ủy thác cho ngân hàng Mỹ Lâm là được rồi…”
Tô Bằng nghe hắn nói như vậy, đại khái hiểu được ý đồ hắn đến đây.
Chuyện đầu tư di dân, Tô Bằng lúc ấy nghe Hà Quyền Long nói qua một ít, hắn và Lệ tỉ từng nhắc qua những sản nghiệp nhà hàng bọn họ mua ở Úc, Tô Bằng lúc ấy không hỏi nhiều, công ty làm việc đầu tư di dân kia, cũng chẳng nói rõ chuyện này.
Lúc này Tô Bằng chợt hiểu, những người kia, có thể là sợ vướng phải nhiều chi phí hao tổn, vứt bỏ mối làm ăn với Tô Bằng.
Liếc mắt nhìn Hoắc Lâm Tư Thông trước mặt này, Tô Bằng lắc đầu, nói.
“Người của ngân hàng Mỹ Lâm, khi nào lại nhàm chán như thế chứ?”
Có điều hắn cũng tin tưởng thân phận của người này, dùng chìa khóa tự động mở cửa chính ra, nói.
“Mời vào nói chuyện…”