Tô Bằng xuất ra một kiếm, chém về phía Ngân Ma.
Ngân Ma lúc này đang vô cùng bi phẫn trong lòng, hắn và Huyết Ma đã là huynh đệ vài chục năm, đã sớm đến mức phó thác sinh tử cho nhau.
Nếu thiên hạ có một người khiến Ngân Ma cảm giác đáng giá có thể để mình chết vì hắn, thì đó chính là người huynh đệ Huyết Ma này.
Nhưng mà, người huynh đệ kia đã chết thảm ở trước mắt mình, khiến Ngân Ma không thể nào chấp nhận được.
Hắn cũng biết được suy nghĩ của Huyết Ma, Huyết Ma hẳn là cảm giác được hai người bọn hắn không phải là đối thủ của Tô Bằng, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là cả hai người cũng sẽ đều bị giết chết, mà còn bản thân hắn lại bị trọng thương đã không cách nào chiến đấu tiếp nữa.
Huyết Ma hẳn là suy nghĩ đến việc hắn tự bạo công kích có lẽ có thể làm cho Tô Bằng bị trọng thương, như vậy sẽ cho mình có được một đường sống nên mới hung hăng tự nổ.
“Huynh đệ, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi chết vô ích đâu!"
Ngân Ma đột nhiên gầm rú một tiếng, ánh sáng màu trắng bạc trên thân thể hắn dường như càng sáng thêm một chút, dưới ánh trăng nhìn lại, thật sự đúng là giống như một tượng người toàn thân được bao phủ bởi màu bạc trắng.
Tô Bằng một kiếm đâm tới, Ngân Ma không tránh không né liền cứ như vậy lấy tay bắt lấy bảo kiếm của Tô Bằng.
Thân thể của hắn lúc này lợi dụng bí pháp kích thích, hiệu quả của bá thể càng mạnh, hắn tự tin bảo kiếm của Tô Bằng tạm thời không thể đả thương được thân thể của mình.
Đối phương giống như là một kiếm thủ, nếu bảo kiếm bị đoạt như vậy cơ hội thắng của mình liền lớn hơn rất nhiều.
Tô Bằng thấy Ngân Ma làm như thế, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
Hắn không có thu hồi bảo kiếm mà là cứ như vậy đâm tới.
Ngân Ma tuy rằng thân pháp không bằng Tô Bằng, nhưng phản ứng cũng không chậm, hắn đưa ra một tay bắt lấy bảo kiếm.
Ngân Ma đột nhiên trong lúc đó cảm giác vui mừng, hắn không có nghĩ dễ dàng bắt được binh khí của Tô Bằng như vậy, lúc trước so vài chiêu với Tô Bằng, hắn biết nếu như vậy thì sức mạnh của bá thể của mình đích thị là vượt qua Tô Bằng, có thể đoạt được bảo kiếm.
Cho nên hắn dốc hết toàn lực, đi đoạt bảo kiếm.
Nhưng mà...
Ngân Ma tuyệt đối không ngờ, bảo kiếm kia lại nhẹ nhàng dễ dàng rơi vào trong tay hắn.
Không phải là sức mạnh của Tô Bằng hết sức nhỏ yếu... Mà là, Tô Bằng căn bản là không cùng với Ngân Ma tranh đoạt bảo kiếm, mà ngược lại trực tiếp buông tay, đem bảo kiếm đưa cho Ngân Ma.
Còn Tô Bằng đột nhiên nhảy lên, một cước dẫm ở trên cánh tay Ngân Ma duỗi ra cướp đoạt bảo kiếm, thân thể bay lên.
Hắn ở trên không trung, thân thể cúi xuống, hai đấm tung ra, đấm xuyên qua hai tai, đánh vào hai bên huyệt thái dương của Ngân Ma.
Cái này nói thì có chút chậm, trên thực tế chỉ là thoáng qua giây lát.
Ngân Ma lúc này, vẫn còn đang trong cơn nghi hoặc khi đã nhẹ nhàng cướp đoạt được binh khí của Tô Bằng như vậy, ngây người một chốc, lại bị Tô Bằng giẫm vào cánh tay lấy lực, sau đó từ trên cao nhìn xuống hai đấm vào tai đánh vào hai bên huyệt Thái Dương.
“Oành!"
Lập tức, Ngân Ma cảm giác trong đầu nổ vang một tiếng, trước mắt lập tức sao vàng bay quanh.
Công phu bá thể của hắn, là sử dụng nội tức cùng với ngâm thân thể trong dược phẩm đặc biệt, đồng thời cải biến thân thể. Da của hắn dưới tác dụng của thuốc bột đặc biệt đã thay đổi, tuy rằng biến thành màu trắng bạc nhưng lại càng dễ dàng để nội tức rót vào da và trong thân thể, cho nên công phu bá thể so với bình thường cường hãn hơn bảy phần, thậm chí có thể chống lại được bảo đao, bảo kiếm.
Chẳng qua đó là đao kiếm.
Huyệt Thái Dương của hắn, là một trong những điểm yếu hại. Chỉ là công phu chống đỡ tấn công mạnh hơn một chút.
Nếu như Tô Bằng sử dụng bảo kiếm chém vào huyệt Thái Dương của hắn, có lẽ Ngân Ma còn có thể thả lỏng một chút, da của hắn đặc biệt, sau khi tập trung nội lực bảo kiếm của Tô Bằng có lẽ chỉ có thể ma sát phá làn da một chút.
Nhưng mà, Tô Bằng lúc này lại không có sử dụng bảo kiếm mà là sử dụng hai cú đấm bơm đầy nội lực của hắn.
Hai đấm tràn đầy nội lực này, nếu đánh vào trên huyệt Thái Dương của võ giả bình thường, cho dù đầu của đối phương không lập tức vỡ vụn thì đầu óc cũng sẽ bị nội lực làm cho chấn động thành nhão nhoẹt, nhưng Ngân Ma dù sao cũng là Ngân Ma, bá thể mạnh mẽ, một chiêu này, chỉ khiến hắn mắt hoa một trận, không có chết đi.
Tô Bằng đắc thắng truy kích, hai đấm lại lần nữa vung lên, oanh kích ở hai bên huyệt Thái Dương trong lúc Ngân Ma còn đang hoa mắt không kịp phòng ngự.
Ngân Ma trúng liền bốn đấm, rốt cuộc có chút chịu không nổi, liên tục lui lại về phía sau mấy bước, bảo kiếm trong tay cũng buông ra.
Mà lúc này Tô Bằng đã rơi xuống đất, chỉ thấy Tô Bằng thuận tay liền đã bắt được bảo kiếm rơi xuống từ trong tay Ngân Ma, sau đó chém ra một kiếm.
Nhất thời, Ngân Ma đang hoa mắt cũng cảm giác được thân thể của mình tựa hồ bị một kiếm này chia làm hai mảnh!
Ngân Ma lập tức kinh hãi, trong miệng gào thét.
Chỉ là tinh thần của hắn hỗn loạn, thân thể dường như mất đi liên lạc với tinh thần, một ngụm nội tức không thể lên được.
Công pháp bá thể của hắn, chính là dựa vào sử dụng nội tức cùng với thân thể ngâm trong dược phẩm đặc biệt, liên hợp tu luyện mới có hiệu quả.
Làn da mất đi nội tức, thì chỉ so với vỏ cây cứng hơn một chút mà thôi, chứ không phải giống như sắt đá không thể phá vỡ.
Mà còn Tô Bằng, thừa dịp Ngân Ma trúng phải sự công kích của kiếm ý, trong nháy mắt tinh thần hoảng hốt, thân thể liền xông lên phía trước.
Thân thể của hắn đầu tiên là cúi xuống một chút, sau đó hai tay nắm lấy bảo kiếm, giống như là hướng lên trời muốn đâm rách vòm trời, đột nhiên hướng lên đâm một kiếm.
“Phốc!"
Bảo kiếm đâm vào hàm dưới của Ngân Ma, sau đó xuyên qua toàn bộ đầu của hắn, xuyên qua khỏi đỉnh đầu của Ngân Ma.
Thân thể của Ngân Ma giống như bị trúng pháp thuật định thân, cằm của hắn bị kiếm đâm trung, mà còn trên đỉnh đầu còn lộ ra một ít đoạn mũi kiếm.
Trong ánh mắt hắn, tràn đầy tia sáng không chịu tin tưởng cùng với hận ý, còn có một chút quyến luyến với thế giới này.
Đáng tiếc, những tia sáng kia đang không ngừng biến mất, cuối cùng, ánh mắt của hắn cũng biến thành một mảnh tro tàn.
“Vụt!"
Lúc này Tô Bằng tư thế hướng hai tay lên trời mới thay đổi, bảo kiếm rút ra khỏi hàm dưới của Ngân Ma.
Tô Bằng chậm rãi lui một bước, đứng thẳng thân thể, mà còn Ngân Ma trước người hắn, thân thể đột nhiên mềm nhũn ngã quỵ, sau đó bổ nhào trên mặt đất.
Tô Bằng nhìn Ngân Ma, mặt không chút thay đổi.
Hắn và nhị ma đối chiến, cũng cảm giác được tình cảm vượt lên cả mạng sống giữa nhị ma này.
Ngân Ma ban đầu vì để ngăn cản công kích cho Huyết Ma nên đứng ở trước, còn Huyết Ma tự bạo cũng để tranh thủ cho Ngân Ma một đường sống... Hết thảy những cái này, Tô Bằng đều nhìn thấy được.
Giữa hai người này có lẽ chính là tình bạn chân chính, có thể giúp đỡ lẫn nhau, vì đối phương mà hy sinh.
Nhưng mà...
Vậy thì sao chứ?
Tô Bằng tự hỏi mình không tính là máu lạnh, nhưng cho dù kẻ địch trong lúc đó có tình bạn chân thành tha thiết đến đâu đi chăng nữa, dù cảm động đến thế nào nhưng nếu như là bọn hắn muốn lấy đi tánh mạng của mình, Tô Bằng cũng có thể không chút do dự chà đạp lên tất cả!
Hôm nay, chỉ là không có cơ hội, nếu như vừa rồi có cơ hội để Tô Bằng lợi dụng tình bạn thân đích thực của bọn họ đánh vỡ cục diện bế tắc, tạo ra cơ hội giết chết hai người thì Tô Bằng cũng sẽ không chút do dự mà làm vậy.
Kẻ địch chính là kẻ địch, bọn họ dù cho có tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là sau khi mình còn sống sót được hẳn tính, thỉnh thoảng cảm khái có lẽ cũng có chút ít cảm giác truy điệu.
Nhưng lúc đối mặt với tánh mạng của mình, Tô Bằng sẽ lựa chọn vô tình chà đạp giẫm lên nó!
Bởi vì kẻ địch cũng chỉ là kẻ địch mà thôi, không hơn.
“Song ma đã chết!"
Ngay lúc này, nhị quỷ may mắn còn sống sót ngày hôm nay ở cách đó không xa thấy một màn như vậy không khỏi kinh hô.
Hai người bọn họ, tuy rằng theo Huyết Ma và Ngân Ma đến đây, cũng vào lúc ban ngày bị Tô Bằng đánh đến bay hết dũng khí, nếu không phải là do dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời của Huyết Ma cùng với Ngân Ma thì hai người này nhất định sẽ không tiến lại đây.
Mà còn võ công của Huyết Ma và Ngân Ma cao hơn nhị quỷ này không chỉ một tầng, trận chiến vừa rồi, hai người bọn họ cho dù muôn nhúng tay cũng chen vào không lọt, chỉ có thể ở một bên mà vây xem.
Chẳng qua là không ngờ, Huyết Ma và Ngân Ma võ công thượng thừa trong liên minh ngũ thành thế nhưng lại cũng không ngăn nổi Tô Bằng này!
Lúc này, nhị quỷ đã bị hù cho hồn vía lên mây, hai người quát to một tiếng, quay đầu ngựa lại, muốn chạy trốn lấy mạng.
“Muốn chạy sao?"
Tô Bằng hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên di động.
Lúc này thân pháp Thần Hành Bách Biến của Tô Bằng, cho dù là sức chịu đựng hay là tốc độ bộc phát cũng là so với tuấn mã còn nhanh hơn một nửa, chẳng qua là bình thường Tô Bằng ý định tiết kiệm thể lực, cũng không muốn giống như là mấy tên chạy lang thang nên mới cưỡi tuấn mã.
Nếu nhưng mà nói về tốc độ thì tốc độ của Tô Bằng vượt xa những hai con tuấn mã.
Nhị quỷ may mắn còn sống sót kia, lúc ban ngày Tô Bằng cho dù đã buông tha cho bọn họ một con đường sống, nhưng mà bọn họ lại còn dám đến đây thì Tô Bằng cũng không ngại mà tiễn đưa bọn họ một đoạn đường.
Thân hình của Tô Bằng như gió, đuổi theo nhị quỷ kia.
Nhị quỷ kia cũng linh hoạt, không có chạy cùng một hướng mà là hai người giục ngựa một đông một tây, phân hai hướng mà chạy đi.
Nhưng mà Tô Bằng cũng không thèm để ý, hắn trước tiền chăm chú vào tên quỷ chạy theo hướng tây kia, nhanh chóng đuổi theo.
Cũng không lâu lắm, Tô Bằng liền đã đuổi kịp người này, cũng không nhiều lời, Tô Bằng tung người một kiếm, liền nhảy lên chặt đứt cổ của người này.
Mà tên này đang chuyên chú đi đường, đầu cũng không kịp ngoảnh lại đã bị Tô Bằng chặt bay.
Đầu của hắn lập tức lăn xuống, thân thể vẫn còn cưỡi ở trên lưng ngựa, dây cương cầm trong tay còn chưa có buông ra, vẫn còn đang theo quán tính thúc giục ngựa chạy.
Tô Bằng chém xong người này, căn bản không ngừng lại thay đổi phương hướng đuổi theo một người khác.
Người nọ tuy rằng cũng gấp rút thúc giục khoái mã, nhưng mà tốc độ của Tô Bằng nhanh hơn hắn rất nhiều, rất nhanh liền đã đuổi tới cách người này không đến hai mươi mét.
Ngay khi Tô Bằng không ngừng gia tốc, muốn đuổi kịp người nọ chém chết hắn, từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát to.
"Kiếm hạ lưu nhân!"
Trong lúc đang đuổi theo, Tô Bằng nghe ra được giọng nói này, giọng nói này chính là giọng của vị hòa thượng trẻ tuổi lúc trước nhìn thấy được ở Kim Mãn Đường trong thành Lang An.
Lúc này, hòa thượng kia thậm chí sử dùng đến thanh âm của Sư Tử Hống trong Phật môn, mặc dù cách mình rất xa tuy nhiên nó cũng làm cho lòng người vô cùng chấn động.
Chẳng qua là, trên mặt Tô Bằng không chút biểu tình, giống như không có nghe được, thân thể lại lần nữa gia tốc, rất nhanh liền đã đuổi kịp nhất quỷ đang cưỡi ngựa chạy thục mạng này.
Hắn cũng làm như lúc nãy, cũng nhảy lên, phi thân một kiếm đâm về sau lưng người này.
“Phốc!"
Bảo kiếm xuyên qua trái tim người này, từ sau lưng đâm vào xuyên qua phía trước ngực.
Tô Bằng rơi xuống, mà còn tốc độ chạy trốn của khoái mã đem bảo kiếm sau khi rút ra khỏi thân thể người này, thì để cho người này ngồi trên lưng ngựa chạy được thêm khoảng hơn mười thước rồi ngã xuống té lăn trên mặt đất.
Lúc này, hòa thượng kia, mới từ phương xa lao đến.
Thân pháp của Hòa thượng kia cực kỳ nhanh chóng, khoảng cách vài trăm thước hắn giống như là Súc Địa Thành Thốn, quả thực là sử dụng phi hành lục địa, chỉ chưa tới vài giây liền đã lướt đến.
Nhưng mà hắn tới mau đến thế nào đi chăng nữa, cũng không cứu được tên quỷ cuối cùng này.
Hòa thượng này thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ mặt tức giận, cao giọng quát to một tiếng.
“Ma nghiệt ngươi dám!"
Đang khi nói chuyện hắn gần như trong một giây đồng hồ liền đã xẹt qua khoảng cách hai mươi mấy thước, sau đó một khuỷu tay đánh tới Tô Bằng.
Tô Bằng giơ kiếm đón đánh, vòng phòng ngự của kiếm pháp bán thức thi triển ra, muốn phòng ngự lại một khuỷu tay này.
Chẳng qua là không biết có phải là Tô Bằng lỗi giác hay không, chỉ thấy một khuỷu tay này trên không trung thế nhưng lại giống như mang theo ảo giác, giống như một cái chày kim cương lớn từ trên trời nền xuống Tô Bằng!
Bảo kiếm trong tay Tô Bằng đón đánh lại một khuỷu tay này!