Mục lục
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đã là sáng sớm, Tô Băng tính thời gian khoảng hai ba giờ h sáng, khoảng cuối hạ đầu thu.

Hắc Thủy Quân áp giải gia quyến cường đạo vào thành, còn thân binh được chia vàng thì tách khỏi đội ngũ, cùng bọn Tô Bằng đánh xe đến một khu tiểu viện.

Đây chính là nơi ở của Hàn Thác ở quận Giang Ninh, mấy người Tô Bằng bê hòm vàng xuống mang vào nhà.

“Hàn đại nhân vẫn chưa có gia quyến, bình thường ở đây một mình. Đêm nay ta canh ở đây, thay Hàn đại nhân canh giữ.”

Thân binh kia cười nói với bọn Tô Bằng.

Mấy người Tô Bằng đương nhiên nghe ra ý đuổi khách, Hàn Thác giao chìa khóa cho thần binh này rõ ràng rất tin tưởng hắn, dù sao ba người Tô Bằng coi như vẫn chưa biết rõ ngọn ngành.

Nhưng thận binh kia nói cũng rất khéo, không khiến bọn Tô Bằng cảm thấy không được tin tưởng, hơn nữa còn đưa cho Tô Bằng một tấm mộc bài:

“Đây là danh bài của Hắc Thủy Quân, dùng nó có thể ở lại trong thành. Trên người các ngươi không có bạc, tìm một nhà trọ ở đi. Mai đến đại doanh huấn luyện Hắc Thủy Quân tìm Hàn đại nhân, nhất định sẽ cho các vị đường ra. Đến lúc đó đều là người nhà cả, mong các vị giúp đỡ.”

“Cảm ơn ngươi.”

| Tô Bằng nhận lấy mộc bài. Hắn cảm thấy thân hình này suy nghĩ rất chu đáo tỉ mỉ, sau này chắc hẳn sẽ có phát triển, liền hỏi tên hắn. Hắn cũng khá hòa khí nói:

“Ta tên Trương Đức, là một trong mười thân binh của Hàn đại nhân.”

“Sau này mong được Trường đại ca chiếu cố.” Tô Bằng khách sáo với Trương Đức vài câu rồi từ biệt.

Ba người bọn Tố Bằng đi trên đường, lúc này phía đông vẫn chưa sáng nhưng trăng đã bắt đầu lặn, tuy có ánh sáng nhưng tối đi nhiều.

Trên đường cũng không có ai qua lại, chốc chốc lại nghe thấy tiếng người gõ chiêng báo giờ giấc. Mấy người Tô Bằng cũng thấy buồn ngủ, Tôn Thế Giai nói:

“Muộn thế này rồi nhà trọ chưa chắc đã mở cửa, chúng ta tìm nơi nào đó rồi thoát trò chơi là được.”

“Tùy.”

Quý Minh nhún vai. Tối nay hắn cũng có chút thu hoạch, coi như nhiệm vụ lần này không công cốc.

Tô Bằng cũng không có ý kiến khác, nói:

“Vậy tìm nơi nào không có người đi.. Ta vẫn chưa thử việc online trước nhiều người.”

Tôn Thế Giai và Quý Minh đồng ý xong ba người chỉ đi những con đường khá khuất nẻo, rất nhanh đã tới một con ngõ cụt.

“Hửm?”

Vừa đi vào ngõ Tô Bằng đột nhiên nhìn thấy phía cuối ngõ lại là một cửa tiệm, trước cửa treo hai cái đèn lồng trắng, rất giống đèn lồng quỷ hóa.

“Cái gì vậy...mở cửa tiệm ở đây thì kiếm nổi tiền không?”

Tôn Thế Giai và Quý Minh cũng nhìn thấy. Trên đèn lồng trắng viết chữ Thọ, là tiệm bán quan tài.

“Cửa tiệm này thật tà môn...Chúng ta đang xuất đi Tô Bằng.”

Quý Minh nhìn xong nói.

Tô Bằng nheo mắt, vì hắn phát hiện cửa tiệm này trang trí khá có phong cách. Trên cửa là đầu thú, khiến cả cửa tiệm giống như một con dã thú đang há mồm ra vậy.

“Các ngươi thoát trước đi...ta vào trong xem một chút.”

| Tô Bằng nói, hắn thấy cửa tiệm này rất giống cái trên con đường quỷ dị hắn đi qua khi mới vào trò chơi. Nhưng dường như Tôn Thế Giới và Quý Minh không nhận ra, điều này khiến Tô Bằng thấy kỳ lạ.

“Ngươi muốn đi xem..vậy thì đi đi, bọn ta thoát trước.”

Quý Minh nói rồi khởi động trang bị để thoát.

Chỉ thấy thân thể Tôn Thế Giai và Quý Minh đần trở nên trong suốt...khoảng hai ba phút sau hai người bọn họ biến mất khỏi thế giới trò chơi.

| Tô Bằng thấy hai người đã thoát thì chậm rãi tiến về cửa tiệm quan tài kia.

Tô Bằng nhanh chóng đẩy cửa bước vào trong, hắn phát hiện bên trong đốt nến màu xanh lục.

“Khặc khặc khặc...Chào người, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Trong cửa tiệm, một người giống như Triều Bông đang ngồi uống trà.

“Là ông chủ à. »

Tô Bằng nhìn lập tức nhận ra ngay người này chính là ông chủ mà hắn gặp khi mới vào trò chơi.

“Khặc khặc...đúng vậy, thế nào, chưa tới một tháng ngươi đã cần thẻ thời gian rồi sao?”

Ông chủ giống Triều Bổng hỏi.

“Ha ha...có lẽ vậy. Nhưng ông chủ à, có phải chỉ có ta từng gặp ông và cửa tiệm này không? Tại sao bạn ta dường như không nhận ra?”

Tô Bằng hỏi.

“Không phải ai cũng có tư cách vào trong cửa tiệm này...”

Ông chủ cười thần bí.

“Đã đến rồi thì không thể ra về tay không. Xem đồ của ta đi, có thứ ngươi cần chứ?”

Nói rồi ông chủ giơ ngón tay lên, Tô Bằng phát hiện đầu ngón tay của ông ta xuất hiện một cái bảng lựa chọn bằng lửa xanh. Bên trên là chữ bằng lửa, hiện thị vật phẩm và giá.

“Không phải chứ. Trò chơi này vẫn rất giống thật, lúc này mới giống đang chơi...”

Tô Bằng nghĩ bụng, nhìn các lựa chọn thì thấy không nhiều, chỉ có năm vật phẩm.

Trần Bách Thành

Thẻ thời gian thông dụng 30 điểm”, “Thẻ thời gian chuyên dụng ba | mươi điểm”, “Giấy vàng thần bí”, “Giấy phù thần bí”, “Giấy rách cổ”.

Danh sách vật phẩm của ông chủ Triều Bổng chỉ có năm món đó.

Tô Bằng nhìn rồi hỏi:

“Ông chủ, thẻ thời gian thông dụng và chuyên dụng có gì khác biệt?

“Khặc khặc...khi người mới vào trò chơi ta đã từng nói rồi. Một tấm thẻ thời gian là sinh mạng ba mười năm tương lai của ngươi. Hơn nữa giá trị thẻ thời gian rất cao. Thẻ thông dụng, nghe tên là biết, chính là thẻ thời gian tiêu chuẩn ai cũng có thể dùng. Nhưng giá tiền trao đổi rất đắt. Một người mới tới rất có khả năng không mua nổi. Vì thế mới có thẻ thời gian chuyên dụng... Chính là thế thời gian chỉ người mua mới dùng được, rẻ hơn một chút, độ khó có được đại khái tương đương với trình độ của các ngươi. Nếu dùng thẻ chuyên dụng có thể thuận lợi thông qua thời gian tận thủ... Nhưng trong một tháng chỉ được mua một tấm.”

“Hơn nữa, sau khi thực lực các ngươi đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ không có thể chuyển dụng nữa, chỉ có thể dùng thẻ thông dụng.”

“Vậy à...Dường như rất phức tạp...”

Tô Bằng nói rồi nhìn giá, hắn không khỏi chép miệng, thẻ thông dụng có giá tới một trăm lượng vàng một tấm, còn thẻ chuyên dụng chỉ mất một lượng vàng.

“Đã đến rồi thì mua một tấm thẻ chuyên dụng vậy.”

Tô Bằng nghĩ, đưa ra một lượng vàng nói. Hắn cảm thấy trò chơi này sẽ không có những sắp xếp mà không có mục đích. Nếu thật sự hắn không đủ thẻ thời gian chưa biết chừng sẽ bị xóa nick.

“Khặc khặc...cầm lấy...”

Ông chủ gật đầu, đưa cho Tô Bằng một tấm thẻ thời gian, Tô Bằng xé ra, thể biến thành hỏa quang biến mất trong cơ thể hắn

“Ông chủ, mấy cái còn lại là gì vậy?”

Tô Bằng hỏi.

“Đều là vật phẩm nhỏ buôn bán thôi...nhưng chúng không phải vật phẩm bình thường mà có thể mua được bên ngoài đầu.. Người đọc phần thuyết minh đi.”

Ông chủ nói xong bên ngoài phần giao dịch hiện chữ.

Tô Bằng nhìn, phía sau “Giấy vàng thần bí” có viết:

“Giấy vàng có một chút sức mạnh thần bí, dường như có thể chế tác vật phẩm thần bí cao cấp hơn.”

Giá bán là một lượng vàng một trăm tờ.

“Giấy phù thần bí”:

“Giấy phù thần bí có sức mạnh thần bí khác nhau, một bộ ba tờ, mỗi loại giấy phù có tác dụng cụ thể dựa vào việc ngươi rút được tờ nào.”

Giá bán một lượng vàng một bộ, trong danh sách chỉ còn ba bộ. “Giấy rách cổ” thì viết:

“Giấy dường như có sức mạnh bất phàm, tuy đã cũ nhưng dường như vẫn còn uy lực, bên trên có một vài chữ cổ quái.”

Chỉ có một tờ, giá bán mười lượng vàng.

“Đắt quá...”.

Tô Bằng nói.

“Có lấy không tùy ngươi.” Ông chủ nói.

Tô Bằng nghĩ một chút, hắn cũng rất tò mò về sức mạnh của giấy phù thần bí.

“Không thể nào lúc nào cũng là đặt bẫy được, hơn nữa giờ tiền cũng đủ, cứ mua một bộ nghiên cứu vậy.”

Tô Bằng nghĩ bụng.

Nghĩ thế hắn lấy ra một lượng vàng đưa cho ông chủ.

Ông chủ gật đầu, phẩy tay một cái, một cái túi giấy xuất hiện trên tay rồi đưa cho Tô Bằng.

“Mua từng này trước đã.”

Tô Bằng nói, khách sáo vài câu xong cáo từ.

“Lại sắp hết đêm rồi...”

Tô Bằng bước ra ngoài, nhìn ánh trăng trên trời, trong lòng cảm khái rồi thoát trò chơi.

Tô Bằng bật ra khỏi khoang trò chơi, thấy Lôi Minh vẫn ở đó. Thấy Tô Bằng thoát, Lôi Minh nói:

“Hai người họ đã về phòng ngủ rồi, ngươi làm xong nhiệm vụ cũng về ngủ đi...”

Nói rồi Lôi Minh như nhớ ra điều gì, nói:

“Đúng rồi, mai là ngày nghỉ, các cậu có thể ra ngoài, nhưng muốn ra ngoài thì phải báo cáo với Thời Thiên Quân trước.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

Tô Bằng đáp rồi rời khỏi phòng.

Tô Bằng về phòng ngủ một tiếng là hồi phục tinh lực. Vì không có việc gì nên chơi một số trò Sudoku, cảm giác thời gian trôi rất chậm, mãi trời mới sáng.

Sáu giờ rưỡi, Tô Bằng tới nhà ăn để ăn sáng thì thấy Quý Minh và Tôn Thế Giai đều ở đó. Vì nhiệm vụ tối qua nên mấy người thân quen hơn nhiều. Tô Bằng lấy cơm xong tiến lại chào, cùng ngồi ăn với hai người họ.

“Ăn xong chúng ta đi gặp Thời Thiên Quân đi. Một tuần rồi không ra ngoài, có chút bức bối.”

Quý Minh nói với Tô Băng. To Bằng gật đầu, ba người dọn khay cơm rồi tới văn phòng của Thời Thiên Quân.

11 Gõ cửa bước vào, Thời Thiên Quân đang trong phòng chơi máy tính, thấy mấy người vào thì hắn gật đầu nói...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK