Mục lục
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Tô Bằng dùng thang máy chuyên dụng lên tầng bày, dùng - thẻ công tác ra khỏi phòng làm việc xong lại đi thang máy xuống tầng 8 một, ra khỏi toà nhà Thiên Bằng Vật Nghiệp.

Bách Thành

“Phù...chỉ một tuần mà đã có cảm giác hiện thực không chân thực rồi. Nhìn người đi trên đường mà ta lại muốn tiến lại hỏi có nhiệm vụ gì không.”

Tôn Thế Giai nhìn dòng người trên đường, nói với Tô Bằng và Quý Minh.

“Cũng bình thường, môi trường trò chơi giống thật như vậy, mỗi ngày tám tiếng đăng nhập ta cũng có chút không phân biệt nổi hiện thực và hư ảo rồi.”

Tô Bằng cười. “Có lẽ bên đó chân thực hơn một chút.”

Quý Minh đột nhiên nói. Tô Bằng và Tôn Thế Giai trong lòng có chút cảm xúc, một hồi lâu không nói gì.

“Được rồi, hôm nay nghi, mọi người định đi đâu?”

Tô Bằng thấy không khí có phần quái dị, hỏi.

“Ta à, định đi gặp bạn học ăn cơm rồi chiều ra khu trò chơi hoạt hình.”

Tôn Thế Giai có chút ngượng ngùng nói.

“Ha ha, đi gặp bạn gái hả?”

Tô Bằng cười. Tôn Thế Giai gãi gãi đầu cười.

“Hôm nay ta đi thăm mộ một người thân, muộn một chút sẽ về thẳng công ty.”

Quý Minh nói.

Tô Bằng gật đầu, cũng không hỏi

“Anh Tô thì sao?”

Tôn Thế Giai hỏi. Tô Bằng đang định nói mình không có việc gì thì đột nhiên điện thoại đổ chuông.

Tô Bằng cầm điện thoại nhìn số hiển thị thì nhíu mày, bắt máy thì nghe là giọng một người trung niên:

“Tô Bằng? Một tuần nay cậu đi đâu? Lần nào gọi cũng ngoài vùng phủ sóng.”

“Chú ba, cháu đang đi làm, công ty quản lý khá nghiêm, chắc là bị chặn. Hôm nay cháu nghỉ, vừa mới ra khỏi công ty.”

Tô Bằng nói. Một tuần qua đúng là hắn không nhận bất cứ cuộc gọi nào, tín hiệu cũng không có.

“Được rồi, cậu không quên hôm nay là ngày gì đấy chứ? Sinh nhật của ông cậu. Trưa này có tiệc gia đình, bình thường cậu lang bạt thì thôi, hôm nay nhất định phải về. Giờ về ngay đi.”

Giọng nói trong điện thoại dường như có chút không hài lòng.

Tô Bằng nghe thế, trong lòng có chút không thoải mái, bình thản nói:

“Sinh nhật ông cháu? Cả năm trời chắc ông ấy cũng chỉ có ngày này là nhớ tới sự tồn tại của đứa cháu này nhỉ?”

Người trong điện thoại trầm mặc một lúc, mới nói:

“Ta cũng không rõ tâm tư của ông ấy, nhưng hôm nay cậu nhất định phải tới. Cậu là trưởng tử trưởng tốn, không đến không được.”

Tô Bằng thở hắt ra một hơi:

“Thôi được rồi ạ, cháu đang ở trong trung tâm thành phố, sẽ tới ngay.”

“Ừm.”

Đầu kia nói cẩn thận một chút rồi tắt máy.

Tô Bằng cất điện thoại, không phải công ty không thu điện thoại mà là phát cho họ một chiếc khác. Tô Bằng nhún vai, nói với Tôn Thế Giai và Quý Minh:

“Hai người cũng đã nghe rồi, hôm nay ta cũng có chút việc, đại khái đêm nay mới về công ty được.”

“Ừm...Vậy cứ thế đi. Anh Tô, anh Quý, vừa rồi bạn ta nhắn tin giục rồi, ta đi trước đây!”

Tôn Thế Giai nói. Hai người kia gật đầu, Tôn Thế Giai chào tạm biệt, gọi taxi xong rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt của hai người.

“Đơn giản vẫn thật hạnh phúc...”

Quý Minh nhìn chiếc taxi của Tôn Thế Giai đi xa, lẩm nhẩm trong miệng.

“Ha ha, cứ như ngươi phức tạp lắm vậy.”

Tô Bằng cười. Quý Minh lắc đầu nói:

“Ngươi có tin những gì Thời Thiên Quân giải thích không?”

“Như người thôi.”

Tô Bằng nhún vai. Quý Minh bật cười.

“Sự việc rồi cũng sẽ rõ ràng, nhưng người đừng khi sự việc chưa rõ đã toi mạng nha.”

“Đương nhiên đương nhiên.”

Tô Bằng nói. Quý Minh gật đầu. | “Được rồi, vậy cùng cố gắng... Xem xem đây là trò chơi quái quỷ gì.”

“Ừm...Nhưng giờ ta phải đi trước đây.”

Tô Bằng nói, cũng gọi một chiếc taxi rồi đi mất.

“Cậu đi đâu?”

Lái xe hỏi Tô Bằng.

Tô Bằng nói địa điểm, lái xe nghe thì chép miệng.

“Nơi cậu đến thật không vừa. Ngoài cổng toàn quân lính cầm súng - thật canh gác. Đến đó sao lại tự mình gọi xe vậy? Ít nhất cũng phải ngồi 8 Mercedes chứ!”

| Tô Bằng cười cười không đáp. Lái xe cũng không nói gì thêm, đạp ga 3 lái đi.

Gần nửa tiếng sau xe mới tới địa chỉ Tô Bằng nói. Nơi này đã là gần ngoại ô phía tây thành phố Trung Hả. Chỉ thấy cả khu vực này đều được canh gác nghiêm ngặt, bên trong là một khu việt thự ba tầng, đường vào có trạm gác, bổn binh sĩ mặc quần trang màu xanh, đeo súng bán tự động đứng gác.

Taxi dừng ở trước trạm gác, thanh chắn hạ xuống chặn lại, một binh sĩ đi ra, chào theo quần lễ, nói:

“Chào anh, ở đây không cho phép người xe từ ngoài vào. Xin hỏi anh tìm ai? Hay là chủ hộ ở đây?”

| Tô Bằng gật đầu nói tên mình. Binh sĩ này nghe xong ánh mắt thay đổi, gần như càng thêm tôn kính, bất giác dùng từ ngữ kính trọng hơn, nói xin hãy chờ một chút rồi quay vào gọi điện thoại.

Tô Bằng đợi trong xe một lúc, chưa tới mười phút sau bên trong một con Land Rover đi ra, Tô Bằng trả tiền xe xong đi về phía trạm gác.

Con Land Rover bấm còi hai lần, cửa xe mở ra, Tô Bằng nhìn vào trong, là một nhóc thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi.

“Anh Bằng!”

Cậu thiếu niên này mặc áo ba lỗ quân dụng, nhiệt tình gọi Tô Bằng. Tô Bằng cười:

“Sao lại là cậu? Có bằng chưa?”

“Ha ha, xe quân đội, có cảnh sát nào hỏi bằng lái!”

Cậu nhóc trong xe cười.

“Anh Bằng, mau lên xe đi, lứa chúng ta ngoài mấy người nhà tứ phòng thì đều đến hết rồi.”

“Ừm.”

Tô Bằng gật đầu, nhảy lên xe.

Tô Bằng lên xe nói chuyện với cậu nhóc lái xe. Đó là em họ hắn, con trai nhà chú hai, tên là Tô Duy Uy.

Tô Bằng tuy nói chuyện với Tô Duy Uy nhưng tâm tư thì đã lơ đãng rồi.

Thân thế của Tô Bằng, nói theo cách nói phổ biến hiện nay thì chính là ba đời làm quan.

Nhưng hắn có chút đặc biệt, vì rất nhiều nguyên nhân hắn dường như chưa từng hưởng đãi ngộ của đời thứ N, vẫn luôn một mình lăn lộn.

Ông của Tô Bằng là đời thứ hai tiêu chuẩn, là con của một đại tướng họ Tô thời khai quốc.

Ông Tô Bằng cũng trực tiếp thừa kế gia nghiệp của cha mình, mười bốn tuổi theo cha gia nhập quân đội, là quân lính trước khi dựng nước. Cuối cùng làm đến tư lệnh Quân khu Trung Hải. Sau đó vào quân uỷ, còn lấy được con gái của một gia tộc chính trị.

Cha Tô Bằng là con trưởng của vị tư lệnh này.

Cha Tô Bằng, mọi việc đều nghe gia đình, theo ý của ông Tô gia nhập quân đội. Chỉ có một việc nói gì ông cũng không nghe theo sắp xếp của gia đình.

Chính là về chuyện tình cảm.

Ông Tô sắp xếp cho cha Tô Bằng một cuộc hôn nhân với con gái của một gia tộc chính trị, vừa hay là liên hôn chính trị, tăng cường mối quan hệ và sức ảnh hưởng của hai nhà. Nhưng không ngờ khi hôn lễ đã chuẩn bị xong hết thì cha Tô Bằng trốn khỏi lễ cười, đồng thời xin nghỉ ốm dài hạn.

| Nghe đồn khi ấy ông Tô tức đến gần như phát điện, thậm chí còn định sai quân đặc chủng đi bắt cha Tô Bằng về, nhưng cha Tô Bằng trốn đi năm năm liền, đến khi xuất hiện trở lại trước mặt ông Tô thì đã lấy mẹ của Tô Bằng, còn bế thêm Tô Bằng đã ba tuổi để ông Tô gặp cháu trai.

Tất cả đúng là khiêu khích sự uy nghiêm của ông Tô, ông rất coi thường xuất thân thường dân của mẹ Tô Bằng, nhưng cha Tô Bằng không bận tâm, vẫn sống cuộc sống riêng của mình. Chỉ là đến sinh nhật ông Tô hoặc gia tộc họp mặt thì tới.

Nếu chỉ như vậy thì còn được... Nhưng cha của Tô Bằng vào năm Tô Bằng mười một tuổi, trên đường tới thăm ông Tô bị gặp tai nạn, tổn thương não bộ, trở thành người thực vật.

Đó cũng là vụ tai nạn khiến não bộ Tô Bằng sinh ra biến dị.

Ông Tô bị đả kích nặng nề, ông đã gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào cha Tô Bằng nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Ông cố chấp cho rằng mẹ Tô Bằng khắc phu, ngay cả Tô Bằng cũng khiến ông Tô không thích.

Vì thế con cháu Tô gia từ nhỏ đã được gia tộc sắp xếp mọi việc, chỉ riêng trưởng tử trưởng tốn là Tô Bằng, vì ông Tô mà không được ngó ngàng gì tới, tự mình phát triển.

Có thể nói, Tô Bằng không được gia tộc giúp đỡ bất cứ điều gì.

Vì những nguyên nhân này mà người của Tô gia, ngoài ông Tô và số ít người, phần lớn đều thấy tiếc cho Tô Bằng, có chút thương hại hắn. Tô Bằng vẫn luôn rất không thích thái độ đó của họ, quan hệ với các cô chú cũng không nhiều.

Nhưng khá thân thiết với thế hệ sau. Ví dụ như Tô Bằng và Tô Duy Uy, tuy một năm chỉ gặp mặt vài lần nhưng tình cảm vẫn khá tốt.

Trong khi Tô Bằng đang suy nghĩ thì xe đã tới một khu đình viện.

Nơi này khá giống Tứ Hợp Viện, nhưng chỉ có ba mặt, hơn nữa đều là nhà hai ba tầng. Một mặt hướng ra sông, diện tích khá lớn.

Đây là nơi ở của ông Tô ở Trung Hải.

Xe dừng trước cửa, Tô Duy Uy và Tô Bằng xuống xe, rồi trực tiếp vào căn nhà ba tầng cao nhất.

Vừa bước vào trong thì hai người thấy một đám trẻ con đang chơi đùa.

Trong đó có một đứa trẻ tầm tám chín tuổi mắt to đen láy, khi thấy Tô Bằng và Tô Duy Uy thì mắt sáng lên chạy lại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK