Tô Bằng nghe vậy không khỏi kinh ngạc, nói với Phó Dịch.
“Phó tiên sinh, Tô mỗ có chỗ nào làm sai sao? Tại sao nói đánh là đánh?”
“Ha ha... là Bác mỗ chưa nói rõ.”
Phó Dịch bật cười.
“Phó mỗ những điểm khác thì bình thường, nuhnưg với nhãn lực thì khá tự tin. Ta thấy những thiếu hiệp kiểu như Hoắc Tư Kiệt tuy hành động ngông nghênh, binh khí cũng rất tốt, nhưng nhìn kỹ ra thì trường kiếm binh khí của chúng chỉ để ngắm là chính chứ không thực dụng. Chỉ binh khí của Hằng Sơn Hoắc Tư Kiệt còn khá một chút, nhưng cũng chỉ thượng phẩm của binh khí môn phái mà thôi.
Ngược lại nhìn Tô tiểu hữu, thanh trường kiếm của ngươi tuy nhìn đơn giản nhưng Phó mỗ đã nhìn kỹ, phát hiện đó thật là bảo kiếm. Bất luận là về chế tạo, mài giũa hai chất liệu của kiếm đều hơn đám người kia...
Từ đó có thể thấy Tô tiểu hữu nhất định là người hiểu kiếm, nếu đã dùng thanh bảo kiếm như vậy thì công phu kiếm đạo chắc chắn không tồi chút nào. Bác mỗ hành tẩu giang hồ mấy năm nay với thân phận văn sĩ, đã ba bốn năm không động thủ với ai. Chuyến đi hôm nay lại có chút ngứa ngáy, nhìn Tô tiểu hữu cầm bảo kiếm dường như có võ nghệ kinh người, không kìm được muốn cọ xát với Tô tiểu hữu xem sao. Mong Tô tiểu hữu thành toàn".
Tô Bằng nghe vậy bật cười, thì ra Phó Dịch mấy năm nay giả vờ làm người tốt lâu quá, bất ngờ ra tay lại có cảm giác chưa đã.
Đó cũng là bình thường, người biết võ công thì phần lớn thời gian là tu hành, sợ còn chăm chỉ tu hành hơn cả ăn cơm. Một cao thủ đạt chuẩn, võ đạo đã dung hợp vào cuộc sống. Vài năm không động thủ cũng giống như kẻ háo sắc vài năm không động nữ sắc vậy, không gặp kích thích còn được, vừa rồi Phó Dịch động thủ bắt Đào Thông, e là đánh vẫn chưa thoả mãn, nên lúc này tìm tới Tô Bằng hắn.
Nhưng việc này cũng hợp ý của Tô Bằng... Hắn học được kiếm thức kiếm ý của bán thức kiếm pháp ở Tử Hà Môn, còn chưa động thủ với người trong giang hồ. Tuy biết kiếm pháp lợi hại chưa định vị được cụ thể thực lực của nó trong giang hồ. Hắn rất muốn được đấu vài trận để xác định thực lực của mình. Mà rõ ràng võ công của Phó Dịch không hề kém, là đối thủ tốt, lại không phải chiến sinh tử, vừa hay có thể kiểm chứng thực lực. Lúc này Phó Dịch đưa ra yêu cầu so kiếm, thật đúng ý Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu.
“Vậy Tô Bằng cung kính không bằng tuân lệnh... Nhưng Phó tiên sinh, ta thấy ngươi không mang binh khí, so kiếm thế nào?”
“Không vấn đề gì.”
Phó Dịch nói rồi nhìn xung quanh, nhắm một cành cây, dùng hai ngón tay chặt đứt cành cây, tuốt hết cành lá thừa thành một cái gậy gỗ dài bằng trường kiếm của Tô Bằng.
“Ta dùng cành cây thay kiếm. Hai bên chạm vào được đối phương là được. Ngươi còn rất trẻ, hơn nữa thấy ngươi thi triển khinh công nội lực dường như vẫn chưa tu luyện đến đỉnh cấp, ta cũng không dùng nội lực ức hiếp ngươi. Ta chỉ dùng một tầng nội lực tỉ thí với ngươi. Thế nào?”
“Một tầng nội lực sao?”
Tô Bằng nghe thế liền có cảm giác bị coi thường, nhưng hắn vốn chỉ muốn kiểm chứng võ công, cũng không tức giận.
“Nếu vậy, Tô Bằng sẽ có lợi hơn rồi.”
“Được, vậy giờ chúng ta bắt đầu? Tô tiểu hữu, rút kiếm đi, Phó mỗ tới đây!”
Phó Dịch nói rồi cầm cành cây vung một đường kiếm coi như khởi động.
Tô Bằng rút kiếm, để bao trên một tảng đá lớn.
“Ta tới đây!”
Xong hắn chĩa thẳng mũi kiếm lao tới.
“Hay lắm!”
Phó Dịch kêu lên, khí thế liền thay đổi, Tô Bằng đột nhiên cảm giác cơ thể Phó Dịch cao lớn hơn rất nhiều, cành cây trong tay hắn biến thành vô số điểm sáng.
Tô Bằng bỗng sử dụng kiếm chiêu kiếm ý của bán thức kiếm pháp đấu với Phó Dịch.
Hai người đấu qua đấu lại trên hồ, chớp mắt đã mười bảy mười tám chiêu.
Sau khi dùng bán thức kiếm pháp Tô Bằng liền cảm thấy áp lực từ công kích của đối phương không lớn. Dường như mấy chiêu này chỉ đang thăm dò, khởi động mà thôi, liền nói.
“Phó tiên sinh không cần nương tay, kiếm lộ của Tô mỗ gặp mạnh càng mạnh. Mời Phó tiên sinh cứ yên tâm tấn công, Tô mỗ vẫn chống đỡ được.”
“Gặp mạnh càng mạnh sao? Vừa hay kiếm lộ của Phó mỗ cũng vậy. Thế ta không khách khí nữa.”
Phó Dịch nói rồi công thế thay đổi, nháy mắt đã tung ra mười mấy kiếm.
Tô Bằng cảm giác áp lực bỗng chốc tăng mạnh, hơn nữa nhìn kiếm thuật của Phó Dịch có một loại khí trường dần lan toả, trong mấy kiếm này Tô Bằng dườn như cảm giác có một tấm lưới kiếm thế đang triển khai ụp lấy hắn.
“Quả nhiên là một cường giả!”
Tô Bằng nghĩ bụng, tiếp tục dùng bán thức kiếm pháp. Kiếm ý kiếm chiêu dần triển khai chống lại kiếm thế của Phó Dịch, tuy nhìn có vẻ yếu thế nhưng dần dần phá được kiếm thế của Phó Dịch.
“Cẩn thận, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Phó Dịch nói, ánh mắt hắn lạnh dần, nhưng không phải lãnh khốc mà vào trạng thái vô cùng lý trí, kiếm thế cũng dần được triển khai.
Tô Bằng chống trả vài chiêu thì phát hiện kiếm của Phó Dịch không đơn giản như vậy...
“Không đúng, kiếm pháp của hắn nhìn giống như một tấm lưới ập tới nhưng bán thức kiếm pháp của mình là Ám Kim Kiếm Pháp, có vẻ yếu ớt nhưng lại vô cùng cứng rắn, có thể dần dần phá vỡ chiêu thức của Phó Dịch. Nhưng mấy chiêu sau đó của Phó Dịch lại giống như kiếm nọ nối tiếp kiếm kia. Kiếm thế trước đó như tuỳ ý nhưng lúc này dường như đó lại trở thành màn chuẩn bị để giờ dần khống chế kiếm lộ của Tô Bằng... Giống như trong một ván cờ vây, mấy nước đầu tựa như tuỳ tiện, nhưng rồi liên kết thành một thế cờ huyền diệu bao vây lấy hắn, sau khi rơi vào đó kiếm thế của đối phương ngày một kỳ ảo, nhìn đơn giản nhưng lại ảo diệu, người ngoài cuộc không thể lĩnh hội được. Chỉ dựa vào kiếm thuật này, Phó Dịch có thể được gọi là đại sư!
Tô Bằng càng đấu càng kinh ngạc.
Mà Phó Dịch cũng rất ngạc nhiên.
“Ta thấy Tô Bằng này còn nhỏ tuổi, nội công cũng chưa thuần thục, dường như cũng không phải đệ tử của danh môn đại phái. Tuy có bảo kiếm, có lẽ có một hai loại kiếm chiêu kỳ diệu, vì thế mới so kiếm với hắn... Nhưng giờ thật sự rất bất ngờ, kiếm pháp của hắn nhìn qua có vẻ tầm thường, tiến thủ không vững, nhưng để ý kỹ sẽ thấy vô cùng tinh tế, hợp lý mà cũng vô cùng kiên nhẫn... Kiếm thuật của hắn có lẽ không ở dưới ta... Chỉ là xem ra thời gian tu hành kiếm thuật của hắn còn ngắn, chưa lĩnh hội hết chân ý của kiếm pháp, ta dùng nhiều hơn vài tầng công phú xem thực lực của hắn đến đâu.”
Phó Dịch nghĩ bụng, rồi kiếm pháp càng thêm huyền diệu, tuy không dùng tới nội công lợi hại nhưng kiếm pháp càng thêm phức tạp huyền diệu, gống như cao thủ cờ vây, chiêu thức biến hoá đa đoan, tầng lớp vô cùng, thâm ý sâu xa, một chiêu đầy ngụ ý, đúng là kiếm pháp huyền diệu.
Mà kiếm pháp của Tô Bằng nhìn có vẻ tầm thường, ứng phó khó khăn, nhưng thực chất phòng ngự rất kín kẽ, nhìn có vẻ sơ hở đầy rẫy nhưng thực chất không chút sơ hở. Bất kể kiếm pháp Phó Dịch huyền diệu mức nào cũng không thể làm khó hắn. Không hổ là kiếm pháp bí truyền Ám Kim của Tử Hà Môn.
Hai người giống như hai kỳ thủ đấu cở, một người liên tục xuất kỳ chiêu, một người dường như đi những nước bình thường chẳng có gì lạ. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy dường như những nước bình thường kia lại vừa hay hoá giải được kỳ chiêu. Thật sự là kỳ phùng địch thủ.
Cứ thế, hai người giao đấu bất giác đã vài trăm chiêu nhưng vẫn không phân được cao thấp.
Cả hai đều thầm cảm thấy kinh ngạc. Tô Bằng cảm thấy kiếm pháp lúc này của đối phương so với ban đầu mạnh hơn vài làn, hơn nữa càng đấu kiếm chiêu càng mạnhh, cảm giác như có thể gấp lần lên vô hạn.
Còn Phó Dịch hắn cũng biết kiếm pháp của mình càng về sau càng mạnh. Kiếm ý của hắn lúc này cũng đã tới đỉnh điểm, cứ cách một lúc là kiếm chiêu lại tạo ra gấp đôi áp lực. Nhưng kiếm pháp bình thường của đối phương dường như sinh mệnh lực rất mạnh, cảm giác như kiếm chiêu của mình càng mạnh thì đối phương cũng mạnh hoen vậy. Khiến Phó Dịch thấy tò mò xem đối phương có thể chống đỡ được bao lâu, rốt cuộc tiềm lực của bộ kiếm pháp đó mạnh đến mức nào.
Hai người không ngừng giao đấu, chớp mắt đã hơn bốn mươi phút, hai người vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, mà lúc này vũ khí của hai bên đã rất ít tiếp xúc. Hai người đều thường tung kiếm về hư không như rất vô nghĩa rồi lập tức thu về. Người không phải trong nghề sẽ không thấy, nhưng chỉ hai người trong cuộc biết họ đang tranh đoạt kiếm thế kiếm lộ, giống như việc tranh giành “thế” trong cờ vây vậy. Trận đấu bình thường đã được nâng lên một tầm cao mới rồi.
Chỉ là bán thức kiếm pháp của Tô Bằng lúc này dường như không còn ổn định nữa, như sắp bị kiếm pháp của Phó Dịch công phá. Dù không bị phá cũng bị áp chế rơi vào thế yếu.
Nhưng lúc này Phó Dịch cũng không nhẹ nhàng gì, kiếm pháp Tô Bằng giống như một khúc xương cứng, thực sự rất khó gặm, tuy kiếm pháp của hắn nếu được kiếm pháp thượng đẳng kích phát thì dường như có thể dùng chiêu thức huyền diệu hơn. Nhưng lúc này áp lực của Phó Dịch cũng không nhỏ. Tuy đối phương nhìn như sắp thua nhưng lại không thua, còn hắn cũng mơ hồ cảm nhận được trong kiếm thế của đối phương ẩn tàng một thứ sức mạnh khủng bố, dường nhỉ chỉ cần lơ là một chút là đối phương sẽ phản kích như núi lửa phun trào.
Còn áp lực của Tô Bằng cũng hề nhỏ, hắn dùng bán thức kiếm pháp, cảm giác giống như một quả bóng cao su độ đàn hồi cực tốt, đối phương càng tạo áp lực thì phản lực lại càng mạnh. Nhưng nếu đối phương mạnh hơn khả năng chịu đựng của hắn thì quả bóng cao su của hắn sẽ bị phá vỡ.
Nhưng Tô Bằng vẫn còn một tuyệt chiêu!
Trận tỉ thí đã được hơn bốn mươi phút, Tô Bằng cảm giác sát chiêu của bán thức kiếm pháp đã tụ đủ lực rồi!
Cảm giác này giống như thổi bóng, khi đủ hơi thì tay sẽ có cảm giác.
Lúc này, kiếm pháp mạnh dần của Phó Dịch đột nhiên xuất hiện cao trào, liên tục mấy chiêu nữa đều có thể trở thành kiếm chiêu của thần, áp lực đè lên Tô Bằng tăng mạnh.
Nhưng đúng lúc Tô Bằng cảm giác không thể chống đỡ được mấy chiêu này nữa thì đột nhiên nghe “keng” một tiếng.
“Tụ lực sát chiêu đã đầy!”
Tô Bằng mừng rỡ, nhưng vẫn không quên mình đang cầm kiếm thật, lên tiếng nhắc nhỏ Phó Dịch.
“Phó tiên sinh cẩn thận đấy!”
Vút!
Một đường kiếm quang chói loà bắn ra từ tay Tô Bằng.
Nhìn có vẻ như đó chỉ là một kiếm bình thường của Tô Bằng, nhưng Phó Dịch có chút thất thần lại cảm thấy kiếm ý trong nó dường như không cách nào để chống đỡ.
Nhưng đúng lúc đó, Phó Dịch bỗng huýt lên một tiếng dài.
“Thắng rồi!”
Tô Bằng tung sát chiêu, đồng thời với một kiếm này là sự tự tin chắc chắn rằng kiếm này sẽ thắng!
Nhưng đúng lúc ấy đột nhiên Phó Dịch huýt một tiếng dài.
Đột nhiên uy lực của cành cây trong tay Phó Dịch tăng lên gấp ba lần. Hắn thi triển vài chục kiếm, tựa tinh đẩu trên không trung, lấp lánh nối liền nhau giống như một bàn cờ tuyệt thế, chống đỡ kiếm quang của Tô Bằng. Rồi mấy chục kiếm đó đột nhiên hợp lại thành một, lao thẳng tới kiếm của Tô Bằng.
Tô Bằng cảm giác tay như bị sét đánh, suýt chút nữa không cầm nổi kiếm, còn cành cây trong tay Phó Dịch, khi lao vào kiếm của Tô Bằng thì gãy làm đôi.
Hai người đều dừng tay lại.
Mãi lúc lâu, Phó Dịch mới lắc đầu cười khổ, ném đi một nửa cành cây, nói.
“Trận này ta thua rồi. Ta không làm theo giao ước, đã dùng tới ba tầng nội lực, để Tô tiểu hữu chê cười rồi.”
“Không có gì.”
Cảm giác tê rần ở tay của Tô Bằng lúc này mới tan dần, hắn thu kiếm về, nói.
“Trận đấu vừa rồi ta có chút cảm giác, nếu ta đoán không nhầm thì kiếm pháp của Bác tiên sinh lấy cơ sở là nội lực. Nội lực càng mạnh thì kiếm chiêu càng mạnh… Còn kiếm pháp của ta không có yêu cầu quá cao về nội lực, như vậy cũng có chút lợi thế. Nếu Bác tiên sinh dùng dưới bảy tầng nội lực thì ta chưa chắc đã chống đỡ quá ba mươi chiêu.
“Kiếm pháp của ta đúng là như vậy…”
Phó Dịch gật đầu, rồi lại lắc đầu, nói.
“Nhưng trận này đúng là ta đã thua, ta đã giao ước trước nhưng lại chính mình phá vỡ giao ước.”
“Ha ha, Phó tiên sinh là quân tử nên mới nghĩ vậy.”
Tô Bằng cười, nói rồi nhặt bao kiếm lên cất Vô Phong Kiếm đi.
Cất kiếm xong Ninh Tiểu Xuyên quay lại, cung tay nói với Phó Dịch.
“Phó tiên sinh võ nghệ như vậy chắc chắn không phải vô danh trên giang hồ. Hẳn là cũng gặp rất nhiều nhân vật võ lâm. Tô Bằng mới vào giang hồ không lâu, mong được chỉ giáo…kiếm pháp của ta so với Thập Tiểu Kiếm giang hồ thì như thế nào?”
“Thập Tiểu Kiếm giang hồ à? Ta cũng không tiếp xúc nhiều, chỉ từng thấy cái xếp hạng nhất. Ta thấy kiếm pháp của hiền đệ chỉ luận kiếm pháp thì hơn hết tất cả Thập Tiểu Kiếm…Chỉ là nội lực kém một chút. Nếu là thực chiến, tham chiếu một vài tin đồn giang hồ, có lẽ Tô tiểu hữu có thể dễ dàng thắng được từ người thứ sáu trở xuống trong Thập Tiểu Kiếm. Hạng bốn và năm thì có chút vất vả, nhưng vẫn có thể thắng. Còn ba người hạng đầu thì có thể giao đấu trong thời gian dài, có bảy phần thắng, nhưng nếu nội lực tiêu hao hết trước lúc đó thì khó nói.”
Tô Bằng nghe thế, suy nghĩ một chút cũng nắm được đại khái, từ hạng tư trở xuống không nói nữa, ba hạng đầu có lẽ tương đương thực lực màu lam mãn cấp hoặc công pháp màu bạc tầng sáu bảy. Nhưng chắc chắn nội lực là màu bạc tầng bảy tám. Nếu hắn gặp, chỉ cần không tiêu hao hết nội lực thì có khoảng bảy phần thắng.
Nghĩ tới đây Tô Bằng bất giác coi thường giang hồ Thập Tiểu Kiếm. Tuy kiếm chiêu và nội lực của hắn đều là ám kim nhưng ba hạng đầu của Thập Tiểu Kiếm cũng tương đương hắn, chẳng trách mà Âu Dương Khánh nói đó toàn là bọn học nghệ không tinh loè thiên hạ.
Nghĩ một chút Tô Bằng lại hỏi.
“Ta nghe mấy người Hoắc Tư Kiệt nói, còn có Thập Đại Kiếm giang hồ, ta so với họ thì sao?”
“Ha ha, không phải đả kích Tô tiểu hữu, kẻ đứng đầu Thập Tiểu Kiếm cũng không thể đuổi kịp cường giả hạng chót của Thập Đại Kiếm. Gặp Thập Đại Kiếm, ngươi không thể thắng nổi một ai đâu… Nhưng kiếm pháp của ngươi rất đặc biệt, từ hạng sáu tới hạng mười của Thập Đại Kiếm tuy ngươi không thắng được nhưng cũng chưa chắc đã thua. Nhưng họ có thể khiến ngươi tiêu hao cạn nội lực của ngươi. Nếu là trận đấu sinh tử thì tốt nhất ngươi hãy bỏ chạy, khinh công của ngươi khá tốt, một nửa Thập Đại Kiếm sẽ không đuổi kịp ngươi. Nhưng nếu gặp ba người hạng đầu thì ngươi không có nổi cơ hội bỏ chạy.”
Tô Bằng nghe thế, cúi đầu suy nghĩ. Như Phó Dịch nói thì trên giang hồ khinh công là khá hiếm có. Kinh công màu kim tầng một của hắn đã hơn được năm trong Thập Đại Kiếm, nhưng thực lực lại thua rất xa… Như vậy, Thập Đại Kiếm đại khái là võ công màu bạc mãn cấp, hoặc cao hơn một chút.
“So với Âu Dương huynh thì sao?”
Tô Bằng hỏi.
“Thực lực của Âu Dương Khánh có thể toàn thắng Thập Tiểu Kiếm, có thể thắng người hạng cuối Thập Đại Kiếm, còn đến hạng tám chín thì chỉ có thể duy trì không thua.”
Tô Bằng gật đầu, hắn cũng có cảm nhận về thực lực của Âu Dương Khánh.
“Vậy…so với Thích Đạo Tín của Đại Không Tự thì sao?”
Tô Bằng đột nhiên nhớ tới một người, hỏi.