Mục lục
Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn thiếu niên thiếu nữ này lúc này mới hoàn hồn, A Triết cắn răng một cái gọi Bỉ Lợi khiêng xác chết đi, còn Phương Huyền Nhã lục tìm trong xe, tìm được một túi công cụ.

Ở trong túi công cụ, có một cái kích loại nhỏ, Tô Bằng tiếp nhận túi công cụ, nâng lốp xe lên, phần phía đuôi xe, có treo một lốp xe dự phòng, có thể là vì dự phòng lại thêm đề phòng va chạm mà dùng, lúc này lại tiện lợi cho Tô Bằng, khiến hắn lấy xuống, cùng hai người Lương Diệu Bang sử dụng công cụ, đổi lại lốp xe.

Sau khi thay đổi, A Triết cũng đã lôi xác chết từ vị trí lái xe xuống, Tô Bằng xé rách bao da ghế ngồi dính máu xuống, sau đó ném mấy thứ này sang chiếc xe mô tô của mình, cũng mang người không biết tên bị thương nặng nhưng vẫn còn sống duy nhất kia dời sang một bên.

Sau đó, hắn bảo bốn thiếu niên thiếu nữ kia lên xe, sau khi chạy được hơn mười mét, quay đầu nổ hai phát súng vào bình xăng xe máy.

Phát súng đầu tiên bắn vỡ bình xăng xe máy, phát súng thứ hai đốt cháy xăng, lập tức, vang lên một tiếng nổ lớn, thiêu cháy toàn bộ những thứ dư thừa kia.

Tô Bằng nhìn thoáng qua, khẽ thở dài một tiếng, vào trong ghế lái, lái xe rời khỏi.

“Ngươi muốn đưa bọn ta đi nơi nào?”

A Triết nhìn Tô Bằng tiếp tục lao đi trên đường cao tốc, hỏi Tô Bằng, nói xong, hắn còn dùng lực siết chặt báng súng của súng lục nằm trong tay mình.

“Đưa các ngươi đi Sydney, nơi này quá hỗn loạn, các ngươi ở đây rất dễ xảy ra nguy hiểm, trước hết ta sẽ đưa các ngươi đến Sydney, có điều không biết cảnh sát còn có người bắt cóc các ngươi có điều tra hồ sơ xuất nhập cảnh hay không, tra được địa chỉ chính thức của gia đình các ngươi, cho nên phải sắp xếp người bảo vệ một chút cho các ngươi.”

Tô Bằng một bên lái xe, một bên nói.

Có lẽ là Tô Bằng không thèm quan tâm bốn thiếu nam thiếu nữ này vẫn đang cầm súng, không hề có trạng thái đề phòng bọn họ khiến cho bọn họ rất yên tâm, bọn người A Triết nghe thế, không nói gì thêm, chỉ là trầm mặc cam chịu như vậy.

Thấy bầu không khí trong xe có chút âm trầm, Tô Bằng ho khan một tiếng, nói.

“Thật ra ta có một tin tức muốn nói cho các ngươi biết, hi vọng các ngươi nghe xong sẽ không cảm thấy giật mình.”

Ngay sau đó, hắn cũng chẳng chờ mấy thiếu niên này phản ứng, nói.

“Thật ra, ta cũng là người chơi trong trò chơi kia.”

“Ngươi cũng là người chơi trò chơi Tử Vong Luân Hồi?”

Nghe Tô Bằng nói vậy, Phương Huyền Nhã cùng Bỉ Lợi đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên, có điều A Triết cùng Lương Diệu Bang sắc mặt không thay đổi lớn lắm, thậm chí A Triết còn lộ ra vẻ mặt đã sớm biết như vậy.

“Ha ha, A Triết ngươi đoán được rồi? Ta để lộ sơ hở ở đâu?”

Tô Bằng nhìn thấy sắc mặt của A Triết, cười hỏi hắn.

“Đoán được một chút, có hai điểm sơ hở, một là tốc độ ngươi tiếp nhận nội dung những gì chúng ta nói, một nữa là, lúc từ chỗ tông xe đi đến biệt thự nhà ngươi, ta đã phát hiện ra, ngươi không ngừng nhìn Huyền Nhã. Vừa mới bắt đầu ta nghĩ rằng ngươi là một tên háo sắc, nhưng sau đó ta phát hiện ngươi chú ý chính là balo cô ấy đeo, về sau ở nhà của ngươi, lúc ngươi thoáng cái lôi máy chủ trong balo của Huyền Nhã ra, ta đã nghi ngờ ngươi cũng là người chơi, về sau ta cảm thấy ngươi che dấu tình hình chân thật, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mới gửi tin nhắn cho người kia dưới nhà chúng ta, chuyện này ta nói với Diệu Bang, bởi vì chúng ta chỉ có hắn tu hành chiêu thức tấn công.”

A Triết gật đầu, nói với Tô Bằng.

“Rất thông minh nha, ta quả thực ở hiện trường tông xe nhìn thấy máy chủ của các ngươi, mới quyết định ra tay giúp đỡ các ngươi một chút, có điều về sau chuyện các ngươi kể, ngược lại có chút ngoài dự đoán của ta.”

Tô Bằng mỉm cười, không hề quay đầu lại nói với A Triết.

“Có điều mặc dù ta che giấu sự thực ta là người chơi, những chuyện khác ngược lại đều là sự thật, ta cần ngươi chế tạo Ngưng Thần Đan.”

“Bây giờ, nếu đã mở miệng nói, vậy ta sẽ nói thẳng vậy, đạo cụ trò chơi các ngươi chế tạo, có giá trị rất cao, đến mức đối phương muốn điều khiển các ngươi, với thực lực của các ngươi, ngoại trừ che dấu bản thân, không còn cách nào khác có thể bảo vệ được chính mình.”

“Có điều ta có thể cung cấp bảo vệ cho các ngươi, đồng thời ở trong trò chơi cung cấp tài chính luyện cấp cần thiết cho các ngươi, thậm chí trong hiện thực bỏ tiền mua vật liệu, nhưng điều kiện là các ngươi phải cùng ta ký kết một hiệp nghị, đồng ý cho ta quyền tiêu thụ độc quyền, ngoài ra một phần khác là A Triết cần phải cung cấp cho ta ít nhất một viên Ngưng Thần Đan.”

“Đương nhiên, các ngươi là tự do, có thể đồng ý hợp tác với ta hoặc là không, nhưng ta nhắc nhở một câu, loại hình người chơi thuộc trung lập như ta đây rất ít đấy, trong trò chơi tồn tại rất nhiều tổ chức, nếu bị bọn họ phát hiện năng lực của các ngươi, sẽ như thế nào đây?”

Tô Bằng vừa lái xe, vừa hỏi dò mấy thiếu niên đằng sau.

Đám thiếu niên này nghe thế, dường như đang rất do dự, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, giống như thấp giọng trao đổi.

“Ta có thể hỏi một chút không, đạo cụ chúng ta chế tạo, giá trị trong hiện thực là bao nhiêu?”

Quả nhiên, A Triết vốn đa nghi nhất, lên tiếng hỏi Tô Bằng một vấn đề thực tế.

“Cái này... Phương Huyền Nhã, ngươi có phải đã chế tạo trang tạo Vũ Y Nghê Hồng cho các ngươi hay không?”

Tô Bằng hỏi Phương Huyền Nhã.

“Phải... phải..”

Trên mặt Phương Huyền Nhã còn có chút tái nhợt, đám người kia thì cũng còn được, nàng là lần đầu nhìn thấy người chết trong hiện thực, vừa rồi sợ tới mức không nhẹ.

“Ta cũng không giấu diếm, giá trị thật sự của đạo cụ kia, đại khái là dùng đơn vị 'trăm triệu' để tính.”

Tô Bằng nói với bọn người A Triết.

Có điều, hắn xem như đem giá trị của đám trang bị kia tính thiếu một chữ số 0.

“Nhiều như vậy...”

Phương Huyền Nhã nghe thế, không khỏi lại càng hoảng sợ.

Sắc mặt của A Triết cùng Bỉ Lợi cũng đều biến đổi, bọn họ không ngờ lại có được giá trị lớn như thế.

“Đừng nghĩ quá nhiều, mặc dù là tính bằng đơn vị trăm triệu, nhưng đơn vị tiền là nhân dân tệ, hơn nữa giao dịch cần phải nộp chi phí đại lý cho một vài tổ chức đắt đỏ... Có điều giá trị cuối cùng, cũng không nhỏ, Huyền Nhã, ngươi làm một trang bị như vậy, cần phải bao lâu? Thành phẩm cần bao nhiêu?”

Tô Bằng hơi nghiêng đầu, hỏi Phương Huyền Nhã.

“Khoảng chừng hai tháng, bộ quần áo kia cần có thời gian đặc biệt để may, chế tạo xử lý vật liệu cũng khá là phiền phức, trước sau cần khoảng thời gian hai tháng.”

Phương Huyền Nhã nói, có điều suy nghĩ một lát, lại bồi thêm một câu, nói.

“Có điều, đồng thời chế tạo đạo cụ kia, ta cũng có thể chế tạo những quần áo khác, khoảng chừng cũng là hai tháng một bộ.”

“Thành phẩm cụ thể bao nhiêu, ta cũng chưa từng tính, có điều nhà của chúng ta là bỏ ra hai ngàn năm trăm lượng hoàng kim để mua, có thể miễn phí cung cấp nguyên liệu, ta nghĩ thành phẩm đại khái hai ngàn lượng hoàng kim? Xin lỗi, khái niệm ta đối với hoàng kim trong trò chơi không quá lớn.”

Phương Huyền Nhã nói.

“Tương đương với một năm mười hai bộ, không sai, thành phẩm không xem như quá cao, ta có thể chống đỡ nổi.”

Tô Bằng gật đầu nói.

“Phân chia sáu bốn, đạo cụ trang bị chúng ta chế tạo, tiền vốn ngươi bỏ, sau đó buôn bán trang bị ngươi thu hồi thành phẩm, sau đó bán thành tiền ở trong hiện thực, bốn người chúng ta sáu phần, một mình ngươi được bốn phần lợi nhuận.”

A Triết vẫn luôn không nói chuyện, đột nhiên mở miệng nói.

“Ba bảy đi, ta bảy các ngươi ba, công việc ta lao động và nguy hiểm cao hơn các ngươi. Hơn nữa muốn đem trang bị bán được giá tốt cũng rất phiền phức, ngoài ra ta đồng thời cung cấp bảo vệ cho các ngươi, cho dù là trong hiện thực hay là trong trò chơi.”

“Không thể được.”

A Triết hét một tiếng, sau đó nói.

“Ít nhất là năm năm, hoặc là, sáu bốn, ngươi sáu chúng ta bốn.”

“Sáu bốn, ta sáu các ngươi bốn, thành giao.”

Tô Bằng nói với đám thiếu niên đằng sau.

“Ngươi...”

A Triết nghe thế, ngẩn người, có điều hắn tuy rằng đang mặc cả, nhưng chỉ là xuất phát từ thói quen, trên thực tế tiền tài tính bằng đơn vị trăm triệu cũng không có khái niệm lắm.

Có điều, ngay sau đó hắn vẫn nói thêm một câu.

“Ngươi mới vừa nói một bộ y phục có thể bán được một triệu, lợi nhuận ít nhất năm trăm ngàn, bốn phần lợi nhuận chính là hai ngàn vạn, một bộ đạo cụ của Huyền Nhã, ít nhất ngươi phải chia cho chúng ta hai ngàn vạn mới xem như thành giao!”

“Yên tâm đi, chỉ sẽ càng nhiều thôi.”

Tô Bằng cười cười, không tiếp tục trò chuyện sâu, chuyên tâm lái xe.

Hắn vừa lái xe, vừa suy nghĩ, nên tìm ai để đưa bốn thiếu niên này ra khỏi nước Úc.

Bốn thiếu niên này nhận vé máy bay của Từ Khản, mặc dù vé máy bay của Từ Khản là lấy mã số của công ty hàng không quốc tế gửi qua, chắc hẳn không biết bọn họ chính thức ở lại thành phố này, nhưng sau khi gặp được bốn thiếu niên nay, đối phương chưa hẳn không có thủ đoạn gì, kiểm tra bản ghi chép của công ty hàng không một chút, tìm được địa chỉ nhà chính thức của bốn thiếu niên này.

Mà vừa rồi, Tô Bằng cùng thủ hạ của Từ Khản, trong cuộc đấu súng đã giết chết mấy người, còn phải nghĩ đến cảnh sát Úc có điều tra chuyện này hay không, cần phải đưa bọn họ trở về, mới an toàn một chút.

“Có chút đau đầu đây.... Tìm ai làm việc này? Hà Quyền Long chắc chắn không được, dựa theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ gặng hỏi một phen, bởi như vậy chuyện của mình liền dễ dàng bại lộ, hơn nữa hắn cũng không thể nào xử lý được ghi chép của công ty hàng không...”

Tô Bằng vừa lái xe vừa lo lắng.

Đột nhiên, lông mày Tô Bằng khẽ nhíu, hắn chợt nhớ tới hai người.

“Đúng rồi! Chuyện này, giao cho hai người kia, chắc không có vấn đề gì.”

Suy nghĩ, hắn từ trên người rút điện thoại ra, lướt đến một số điện thoại, ấn xuống phím gọi.

“Xin chào, ma tiên thiếu nữ Lệ Tát đây là thông minh nhất đáng yêu không thể sánh bằng bla bla, ngươi là ai? Đại ca ca quen biết với chị đây sao?”

Trong điện thoại di động, truyền đến một tràng âm thanh của thiếu nữ.

“Ha ha, là Vương Lệ Tát tiểu thư sao? Ta là Tô Bằng, cám ơn ngươi còn nhớ ta.”

Tô Bằng nghe thấy âm thanh điện thoại trên mặt nở nụ cười, nói.

“Quả nhiên là ngươi mà, có điều ngươi xác định ngươi không có gọi nhầm số đó chứ? Lúc này gọi điện thoại, chẳng lẽ là muốn hẹn hò sao? Như vậy ngươi gọi điện thoại cho chị đây mới đúng nha... Bổn tiểu thư còn chưa tới mười sáu tuổi, không nhận lời mời ban đêm đâu đó.”

Thanh âm của Vương Lệ Tát trong điện thoại di động truyền đến.

“Không có gọi nhầm, ta chính là tìm ngươi... Lệ Tát tiểu thư, năng lực của ngươi có thể xóa sạch đăng ký lên xuống máy của công ty hàng không quốc tế Úc và ghi chép nhập cảnh không? Ta có vài người bạn gặp phải chút rắc rối, cần phải xóa sạch dấu vết.”

“Như vậy sao, có thể làm được, có điều không ai thu phí một trăm ngàn đô la Mỹ, nể tình quen biết với ngươi ở trong hiện thực, cho nên chiết khấu cho ngươi 9% được chưa.”

Vương Lệ Tát nói.

“Lệ Tát!”

Lúc này, bên kia điện thoại truyền đến một tiếng bất mãn, Tô Bằng nghe ra, là thanh âm của Vương Ngải Đạt.

“Không có vấn đề, ta lập tức xoay sở cho ngươi, đúng rồi, các ngươi vẫn còn ở Sydney sao? Nghe bên cạnh ngươi hình như ngươi ở cùng với chị của mình sao? Có thể đưa chị ngươi nghe điện thoại một chút không?”

Tô Bằng nói với Vương Lệ Tát ở bên kia điện thoại.

“Chân tướng bại lộ rồi sao? Quả nhiên là muốn tìm chị của ta, chúng ta vẫn đang ở khách sạn Sydney, ngươi chờ xem, chị ơi ~ có người tìm này....”

Bên kia điện thoại vang lên, sau đó, truyền đến thanh âm của Vương Ngải Đạt, nói.

“Là Tô Bằng tiên sinh sao? Xin lỗi, muội muội của ta có chút nghịch ngợm.”

“Đây là vấn đề của ta, ta yêu cầu cô ấy, không cần xin lỗi.”

Tô Bằng cười cười, sau đó thanh âm hơi chút trở nên nghiêm túc.

“Ngải Đạt tiểu thư, ngươi gần đây có thời gian chứ? Ta có một yêu cầu quá đáng, ta có vài đứa cháu thân thích, có thể tạm ở nhờ chỗ của các cô hay không, sau đó đưa bọn họ rời khỏi Sydney?”

“Ồ? Bọn họ xảy ra chuyện gì sao?”

Vương Ngải Đạt không có trả lời được hay không, chỉ hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, bọn họ đến Úc du lịch, không ngờ lại đụng đến đám người bang phái, vừa rồi thiếu chút nữa bị bắt cóc, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, chúng ta không thể báo cảnh sát, chỉ có thể sắp xếp cho bọn họ rời khỏi Úc trước đã... Thật ra không giấu diếm gì cô, người ta quen biết ở Úc không nhiều lắm, đáng tin tưởng lại càng không nhiều, chỉ có thể làm phiền Ngải Đạt tiểu thư ngươi...”

“Ha ha, như vậy sao, không hề vấn đề gì, để cho bọn họ tới khách sạn chúng đi, nếu là cháu ruột của ngươi có lẽ tuổi tác không lớn lắn, đúng lúc làm bạn cùng với Lệ Tát.”

“Phiền phức như vậy, chi phí của bọn họ để ta chịu trách nhiệm.”

Tô Bằng nói xong, hỏi rõ ràng địa chỉ khách sạn của Vương Ngải Đạt, bèn cúp máy.

“Một lát ta sẽ đưa các ngươi đến khách sạn một người bạn ta đang ở, các ngươi ở vài ngày với cô ấy, sau đó lại tìm cơ hội rời khỏi Sydney, sẽ có người thay đổi ghi chép lên xuống máy bay và nhập cảnh của các ngươi, không cần phải lo lắng bại lộ người thân trong hiện thực của mình, mang đến nguy hiểm cho bọn họ.”

Tô Bằng nói với bốn thiếu niên đằng sau.

Bốn thiếu niên nghe thấy đều có chút sững sờ, vừa rồi trang bị trò chơi một bộ một triệu gì đó vẫn còn không sao, ít nhiều có thể xem như đã hiểu trò chơi, bây giờ thay đổi ghi chép đăng ký cùng xuất nhập cảnh, lại có chút cảm giác khoa học viễn tưởng.

Tô Bằng lắc đầu, dành chút thời gian để cho bọn họ tiêu hóa, bản thân thì đạp mạnh xuống ga.

Sau hai giờ, Tô Bằng đi tới Sydney, tìm được khách sạn mà Vương Ngải Đạt đang ở.

Sắp xếp an toàn cho bọn người A Triết vào trong khách sạn, Tô Bằng cảm ơn một hồi với Vương Ngải Đạt, có điều đối phương đồng ý mình cũng là nằm trong dự đoán, dù sao nàng thiếu mình một nhân tình, trên thực tế dựa theo cách nói của Tô Bằng, đây cũng không phải là chuyện to tát gì.

Sau khi xử lý xong xuôi những chuyện này, Tô Bằng không hề ở lại, lái chiếc xe đến một nơi ít người để vứt bỏ, sau đó bắt xe đi đến nhà ga Sydney, mua vé xe trở về Canberra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK