Trước cửa nhã gian có bốn đại hán cầm binh khí đứng đó. Thấy Tô Bằng, hai người tiến về trước chặn đường hắn.
“Đứng lại, đây là nơi ngươi có thể tới à? Biết cái này không?”
Đại hán chặn đường Tô Bằng khoanh tay trước ngực, kẹp một thanh trường đao, lúc này hắn nhún nhún vai nói.
“Thứ đó ta biết, nhưng ngươi có biết cái này không?”
Tô Bằng nói rồi lấy yêu bài của Hàn Thác ra giơ trước mặt hai đại hán kia.
Đại hán cầm đao thấy yêu bài thì khựng lại quay sang nhìn huynh đệ mình, người kia cũng không biết nên làm thế nào.
“Vương Long, Triệu Hổ, bên ngoài là ai?”
Lúc này, dường như người bên trong nghe thấy tiếng động, một giọng nói uể oải vọng ra.
“Hồi Côn gia, là một vị quân gia một gặp ngài, hắn cầm yêu bài của phó thống lĩnh Hắc Thuỷ Quân.”
“Phó thống lĩnh?”
Người trong nhã gian nghe thế dường như lưỡng lự một chút rồi nói.
“Mời vị quân gia vào nói chuyện.”
Đại hán kia nghe vậy, nhường đường, đưa tay mời nói với Tô Bằng.
“Mời ngài.”
Tô Bằng gật đầu, hắn cũng coi như lần đầu tiên gặp người trong bang phái, nhưng cũng không quá bận tâm. Vào trong nhã gian, chỉ thấy có bốn người, hai trong số đó giống như thương nhân, đứng hai bên một nam tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo khoác ngắn tay người luyện võ có thể mặc, tay cầm hai hòn bi sắt. Ngoài ra còn một nữ tử xinh đẹp ngồi trong lòng nam tử đó.
“Vị đây chính là Đường Côn, đường chủ Tứ Hải Bang?”
Tô Bằng nhìn thì biết hai thương nhân kia có việc cần nhờ tới Đường Côn nên bày Long Môn Trận ở đây. Tô Bằng trực tiếp bỏ qua hai người đó, hỏi nam tử cầm bi sắt.
“Chính là Đường mỗ, vị quân gia đây đã tìm tới Tuý Tiên Lầu, chắc hẳn có việc gập cần tìm ta? Cứ nói xem Đường mỗ có thể giúp gì.”
Đường Côn tay ôm người đẹp, nói.
“Là vậy thì tốt nhất. Vậy ta nói thẳng. Ta là Tô Bằng, thừa lệnh của phó thống lĩnh Hắc Thuỷ Quân, điều tra những vụ án mạng các phú thương gần đây. Nhận được một số tin tình báo, hung thủ có thể ở trong quận Giang Ninh, Tô mỗ không đủ người, nên muốn mượn Đường đường chủ một số người, giúp ta tìm kẻ khả nghi.”
Tô Bằng nói.
“Mượn người à…”
Đường Côn ngẩng lên nhìn Tô Bằng. Nhìn hắn thì có vẻ như đã biết vụ việc, cũng biết hung thủ để lại tên là Tô Bằng. Hắn đang nghĩ, người tự xưng Tô Bằng này không biết có phải bối cảnh đáng nể thật, dù có bị hãm hại vẫn có thể nhận lệnh tra án.
Nghĩ một chút Đường Côn nói.
“Tô quân gia, đã mượn người của tại hạ thì có vài lời cần nói rõ. Ta là đường chủ Tứ Hải Bang, nhưng Tứ Hải Bang cũng không phải của nhà ta, trên có phân đà chủ, dưới có các huynh đệ cần cơm ăn. Quân gia muốn ta làm việc cũng được thôi, nhưng tại hạ có thể để bụng đói giúp ngươi, chứ các huynh đệ thì không thể không ăn cơm. Còn phải bẩm báo với phân đà chủ. Quân gia đây có thể thể hiện chút thực lực, thành ý để Đường mỗ có giúp cũng yên tâm hơn?”
“Muốn tiền?”
Tô Bằng nghe thế thầm cười khảy.
“Đường Côn đường chủ, ngài nói vậy là không đúng rồi. Ngài cũng là người của Giang Ninh, Giang Ninh là quê hương của Hắc Thuỷ Quân, Hắc Thuỷ Quân là chủ nhân của Giang Ninh. Ngài có khi nào nghe chủ nhân muốn người dưới làm việc lại phải trả tiền chưa?”
Tô Bằng không chút khách khí với ĐƯờng Côn.
“Quân gia nói vậy thì thứ cho Đường mỗ không thể giúp. Không tiễn.”
Đường Côn cụp mi, nói.
“Vậy sao…ta nghe nói gần đây ở thành tây không biết người ở đâu lại có xích mích không ít với người của Bài Bang… Ta thấy người Bài Bang cũng khổ, e là bị kẻ khác ức hiếp, hạch sách. Vừa hay thuộc hạ Tô mỗ có một vài huynh đệ Hắc Thuỷ Quân thấy bất bình liền không chịu được mà muốn quản một chút. Chi bằng ngày mai tới thành tây xem là kẻ nào không có đạo nghĩa lại đi ức hiếp những người cực khổ đó.”
Tô Bằng không vội, ngồi xuống rót cho mình chén rượu, làm như tiện mồm nói.
Đường Côn lập tức mở mắt giận dữ nhìn Tô Bằng.
“Ngươi có ý gì?”
Đường Côn chột dạ, phía tây thành Giang Ninh một năm gần đây mở rộng thêm mấy nghìn hộ. Tứ Hải Bang và Bài Bang đang tranh giành quyền khống chế một khu vực mới nổi. Đường Côn được phái đi tranh khu vực này, gần đây tranh chấp ác liệt với Bài Bang, hàng ngày đều có một hai người chết. Hắn cũng sốt ruột, đánh cũng tương đối, sắp có thể đàm phán với đầu mục Bài Bang rồi. Nếu Tô Bằng nhúng tay vào, bắt thủ hạ của hắn thật thì khu vực đó phải hai tay dâng cho Bài Bang. Như thế thì hắn sẽ mang tội lớn rồi.
“Chẳng có ý gì cả, ta chỉ nói cho đường chủ Tứ Hải Bang Đường gia ngài, có lẽ ta không tiện bắt ngài nhưng Giang Ninh vẫn là địa bàn của Hắc Thuỷ Quân, tuỳ tiện tìm một lý do ta có thể khiến mấy trăm bang chúng Tứ Hải Bảng vào đại lao. Hơn nữa ngài cũng đừng nghĩ tới việc động thủ, động thủ chính là làm phản, có tin trực tiếp khiến cả Tứ Hải Bang biến mất không?”
“Ngươi dám?”
Đường Côn nghe thế tức giận đập bàn.
“Ta vốn là dám. Không tin thì ngài cứ thử xem. Nhưng ngài có chơidc không?”
Tô Bằng cười khảy. Đường Côn nghẹn lời, chắc chắn hắn không dám gánh cái tội lớn đó, còn việc Tô Bằng có dám làm thật không thì hắn không biết.
Không khí nhất thời ngưng đọng.
Tô Bằng cười, cầm hũ rượu rót ra chén uống một ngụm, sắc mặt bình tĩnh, ngữ khí hài hoà nói.
“Được rồi, Đường gia, tại hạ chỉ nói đùa thôi, xem ngài nghiêm túc chưa kìa. Nhưng ngài cũng biết rõ tại Giang Ninh thành chủ đại nhân mới là người có quyền cao nhất. Mà Hắc Thuỷ Quân chính là quyền thế của thành chủ đại nhân. Mọi người đều nằm dưới một chướng, tiện cho người thì cũng tiện cho mình. Nếu ngài chịu giúp sau này nếu cần Tô mỗ, Tô mỗ nhất định sẽ dốc hết sức. Là bằng hữu hay kẻ địch, thì phải xem Đường gia nghĩ thế nào. Thật ra việc này cũng chỉ cần một câu của Đường gia thôi, không phải sao?”
Nói rồi Tô Bằng đặt một tờ giấy lên bàn, đẩy về phía Đường Côn, nói.
“Đặc điểm và trọng điểm của người ta cần điều tra đều viết ở đây, thế nào Đường gia, cho ta một câu đi.”
Đường Côn nhắm mắt lại, mí mắt giật giật mấy cái cuối cùng mở ra, nhận lấy tờ giấy, nói với giọng trầm thấp pha chút phẫn nộ.
“Đường mỗ dám không làm sao? Lâu nhất ba ngày sẽ có tin.”
“Như vậy là tốt nhất, Đường gia quả nhiên là người trong giang hồ, Tô mỗ khâm phục. Tô mỗ còn việc gấp, xin cáo từ. Đường gia có tin tức sai người tới đại doanh Hắc Thuỷ Quân tìm Tô mỗ là được.”
Tô Bằng gật đầu, đứng dậy, cung tay cáo từ.
Ánh mắt Đường Côn có sự phẫn nộ, tay bóp mạnh ngực mỹ nhân trong lòng. Nữ nhân kia chỉ thấy ngực như bị kéo ra, không kìm được kêu lên một tiếng. Đường Côn vẫn tiếp tục dùng lực, mạnh đến mức khiến nữ nhân kia ngất đi…
Tô Bằng ra khỏi Tuý Tiên Lầu, lắc đầu mỉm cười, hàng phục một đầu mục bang phái không khiến hắn đắc ý. Loại đầu mục này có lẽ là nhân vật lớn đối với người thường, nhưng Tô Bằng là Hắc Thuỷ Quân. Cái này buồn cười như xã hội đen đối kháng với quân đội chính quy vậy, ức hiếp hắn chẳng có cảm giác thành tựu gì. Nụ cười của Tô Bằng chính là tự cười mình.
“Không ngờ mình cũng có thể ỷ thế ức hiếp người. Chỉ trách thời gian tìm hung thủ của nhiệm vụ này gấp quá. Nếu không cũng không cần đến người của bang phái. Thôi, vẫn còn một nơi nữa.”
Tô Bằng lên ngựa đi tới Xuân Hương Viện.
Cũng với phương pháp đó, Tô Bằng đã giải quyết cong với đường chủ Bài Bang Tôn Hải Triều. Hai bang phái có số người đông nhất thành, mấy ngày này đều làm việc cho Tô Bằng, toàn lực truy tìm kẻ khả nghi. Việc tìm kiếm này có vẻ khả quan hơn Hắc Thuỷ Quân kiểm tra ở bến cảng.
Tô Bằng thì tìm một nơi để thoát trò chơi, nhìn giờ thì đã hơn tám giờ tối.
Vương vai một chút, Tô Bằng cảm thấy mệt, nhớ lại lúc nãy Tôn Thế Giai và Quý Minh có bảo chơi bi-a, nghĩ bụng mấy ngày này cũng căng thẳng, giờ thư giãn một chút cũng được.
Thế là Tô Bằng liền rời khỏi phòng đănh ngập.
Đến phòng nghỉ ngơi, Tô Bằng mới phát hiện, có thể vì hôm nay là ngày trước ngày nghỉ, trong phòng rất đông người, chỗ cùng gần hết rồi. Tô Bằng thấy Tôn Thế Giai đang ngồi ở sô pha uống nước, nhìn Quý Minh chơi với một người trong công ty nhưng không quen.
Tô Bằng ra quầy lấy một chai bia rồi đặt trên bàn Tôn Thế Giai.
“Anh Tô!”
Tôn Thế Giai thấy Tô Bằng thì chào.
Tô Bằng nói.
“Không chơi à?”
“Không đủ bàn, bọn tôi chơi luân lưu, ai thua thì ra. Ván trước tôi thua, đợi cậu ta đánh xong thì tôi vào.”
Tôn Thế Giai nói, sắc mặt hơi đỏ, xem ra uống cũng không ít.
“Ừm.”
Tô Bằng gật đầu, ngồi cạnh Tôn Thế Giai. Tôn Thế Giai định nói gì đó nhưng đột nhiên trên người phát ra tiếng tít tít.
Tôn Thế Giai sờ túi, lấy di động ra, là chiếc công ty phát cho. Cậu ta cầm bấm bấm một lúc, hình như trả lời tin nhắn, rồi nhìn Tô Bằng cười.
“Điện thoại của tôi ở công ty không có tín hiệu, còn không lên được mạng. Thế là dùng cái này. Cái này cũng rất tốt, chỉ là hơi to.”
Tô Bằng gật đầu, thấy Tôn Thế Giai đặt di động lên bàn, hắn cũng lấy ra một chiếc y hệt, đặt lên bàn, nói.
“Đúng là hơi to, dùng không tiện.”
Trong bụng thì hắn cười thầm, không to như thế thì sao đặt các loại thiết bị vào được.
“Đúng vậy…”
Tôn Thế Giai nói. Lúc này đột nhiên nghe Quý Minh gọi, Tôn Thế Giai liền đứng dậy.
“Tôi đây.”
Rồi di động cũng không cất liền đi luôn.
Tô Bằng uống bia, nhìn hai người họ chơi. Tôn Thế Giai lại thua, hắn lắc đầu.
“Không được rồi, hoa mắt quá, anh Tô, hai người chơi đi, tôi về ngủ cái.”
“Ừm.”
Tô Bằng đáp, Tôn Thế Giai cầm di động trên bàn rồi đi.
Tô Bằng không định chơi bi-a, uống bia tiếp, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng di động trên bàn, tít tít tít.
“Ủa.”
Tô Bằng cầm điện thoại lên, thì thấy điện thoại đăng nhập QQ, giờ mới biết không phải của mình mà là của Tôn Thế Giai.
“Cầm nhầm rồi…”
Tô Bằng nghĩ, nhưng cũng không vội đi lấy lại cái của mình. Tuy cái của hắn đã được lắp lại, nhưng nhìn bên ngoài không phát hiện được, trọng lượng cũng như nhau, Tôn Thế Giai sẽ không phát hiện được ngay.
Cầm điện thoại của Tôn Thế Giai, Tô Bằng đột nhiên nghĩ, mở giao diện QQ ra xem nội dung trò chuyện.
Hắn đọc một lúc, lông mày dần chau lại…