Du Chí Hoàng đi ra ngoài, Thương Mẫn thở phào một hơi, ngồi dưới đất.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Du Chí Hoàng lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
Cô bò sang lưới sắt bên cạnh, dựa vào tường, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Cũng không biết cô phải bị nhốt ở đây bao lâu, đến cuối cùng sẽ phải nhận tội danh gì.
Thương Mẫn chưa bao giờ có cảm giác bản thân bất lực như lúc này.
Tính cách cô trước giờ vẫn luôn vô tâm vô phế, nghĩ gì làm đó, không nghĩ đến hậu quả, chỉ cần lúc đó thấy vui vẻ, vì vậy mới nói những lời đó trước mặt bao nhiêu người để khiến hai nhà Thương Du khó xử.
Nhưng hậu quả của việc làm như vậy là cô bị người ta kiếm cớ lấy việc công trả thù việc tư, bị nhốt ở đây.
Bị người ta gán tội vô lí, đến năng lực phản kháng cũng không có.
Thương Mẫn đang nghĩ những điều này, hoàn toàn không chú ý tới một bóng dáng cao lớn đã bước đến bên cạnh cô.
Bờ vai Mâu Nghiên chắn ánh sáng bên ngoài, cơ thể Thương Mẫn chìm vào bóng tối, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia.
“Anh đến làm gì?” Thương Mẫn liếc anh rồi dời tầm mắt đi.
Cô vẫn chưa quên, chính Mâu Nghiên đã đích thân báo cảnh sát bắt cô vào đây.
Cách lớp cửa sắt, Mâu Nghiên từ trên cao nhìn cô.
“Muốn ra ngoài không?” Giọng anh trầm thấp.
Thương Mẫn quay đầu đi, không để ý đến anh.
“Tôi có thể thả cô ra ngoài, cũng đảm bảo Thương Tuyết và nhà họ Du sẽ không lấy chuyện này để ràng buộc cô nữa.” Mâu Nghiên nói tiếp, ánh mắt Thương Mẫn khẽ động đậy, ngón tay cũng vô thức siết chặt lại.
“Chỉ là, cô cam tâm tình nguyện bị bắt nạt mãi sao? Những thứ mà bọn họ cướp của cô, cô không muốn giành lại sao?”
Chữ cuối cùng của Mâu Nghiên được phát ra, Thương Mẫn quay đầu lại, nhìn vào tầm mắt anh.
Anh vẫn luôn là dáng vẻ đó, sắc mặt bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười gian xảo, giống như anh đã dự liệu sẵn mọi chuyện.
“Anh… anh sẽ giúp tôi?” Thương Mẫn không dám chắc chắn.
“Điều kiện là cô phải ngoan ngoãn làm vợ của tôi, sau này không được phép nhắc đến li hôn nữa.” Mâu Nghiên đưa ra điều kiện của mình.
Thương Mẫn càng thấy nghi hoặc hơn.
Thứ anh muốn, lại là cái này?
“Sao anh lại không muốn li hôn?” Thương Mẫn hỏi anh.
“Anh có vợ sắp cưới, cũng chẳng có tình cảm gì với tôi cả.
Chúng ta hoàn toàn chỉ là hai người lạ, anh có lí do gì để không li hôn?” Thương Mẫn thật sự không biết mình có tư cách gì để làm mợ Mâu.
“Đối với tôi mà nói, giúp cô trả thù cũng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đổi một người vợ lại quá phiền phức.” Mâu Nghiên nhàn nhạt nói, Thương Mẫn nhìn không ra cảm xúc của anh.
“Vậy cũng phải có một kì hạn chứ, chẳng lẽ, anh lại cứ muốn dây dưa với tôi như vậy?” Anh cũng không đến mức muốn trói buộc cô ở bên cả đời chứ.
“Hai năm.” Mâu Nghiên nói: “Trong hai năm này, chỉ tôi có thể chủ động hủy bỏ hôn nhân.
Hai năm sau, nếu cô chán làm mợ Mâu rồi, tôi có thể thả cô đi.”
Thương Mẫn nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
“Vậy anh phải đồng ý với tôi, không có sự đồng ý của tôi, không được công khai quan hệ của hai chúng ta, thân phận của trưởng bối nhà anh còn ở đó, cây cao đón gió, tôi sợ mình khiến người ta ghen tị, chết sớm mất.” Anh đã nói như vậy rồi, hình như cô cũng chẳng có lí do gì để từ chối nữa.
“Tùy cô.” Mâu Nghiên không phản bác.
Thương Mẫn không để ý đến căn phòng u ám này, nghĩ đến những lời nói ác độc mà đám người kia nói với cô, do dự một lúc, cuối cùng, cô đứng dậy, phủ sạch bụi trên người mình.
Cô nhất định phải tận tay giành lại những thứ thuộc về cô, điều ra rõ ràng nguyên nhân chết thật sự của mẹ, trả cho bà một công đạo!
Thương Tuyết, còn có cả Triệu Nhã Liên! Hai người cứ đợi đó!
Thương Mẫn theo Mâu Nghiên về Nova, ở đồn cảnh sát một ngày một đêm, tự do đã mất lại được lấy lại trở nên trân quý hơn bao giờ hết.
“Này.” Thấy Mâu Nghiên ngồi trên sofa, Thương Mẫn nịnh bợ tiến đến bóp vai cho anh: “Cậu hai, anh có thể nói cho tôi, anh đã khuyên Thương Tuyết từ bỏ buộc tội tôi như thế nào không?”
Cô hiểu quá rõ con người Thương Tuyết rồi, có thể khiến cô ta không truy cứu nữa, hoặc là cho cô ta lợi ích, hoặc là nắm được điểm yếu của cô ta.
Nếu là vế sau, chỉ cần điểm yếu đó rơi vào tay cô, còn sợ cô không chỉnh chết cô ta được sao?
Thấy Mâu Nghiên rõ ràng không muốn để ý đến cô, chỉ nhìn điện thoại trong tay mình, không đáp lời.
“Cậu hai.” Thương Mẫn lắc lắc cánh tay anh, giọng nói mềm mại, nũng nịu: “Anh nói cho tôi đi mà.”
Mâu Nghiên đặt điện thoại xuống, giơ cánh tay ra, kéo Thương Mẫn đang làm loạn ở đằng sau anh lên, cưỡng ép cô ngồi lên đùi anh.
“Anh muốn làm gì?” Thương Mẫn căng thẳng.
“Muốn hối lộ tôi phải tìm đúng cách.” Nụ cười của Mâu Nghiên rất xấu xa, rõ ràng là không có ý tốt.
Thương Mẫn bĩu môi: “Tuy tôi đồng ý với anh hẹn ước hai năm này, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bán thân đâu.”
“Ồ?” Mâu Nghiên ôm chặt cô: “Vậy cô cảm thấy, cô còn gì có thể bán nữa?”
Thương Mẫn nghiêm túc nghĩ một lúc, hình như cũng có lí.
Bây giờ cô nghèo rớt mùng tơi, quả thực không có gì có thể lấy ra được nữa.
“Huống chi, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, tôi muốn làm gì với cô, cô cảm thấy cô có thể phản kháng sao?” Mâu Nghiên cười xấu xa, lại khiến Thương Mẫn thấy sợ hãi, rét lạnh.
Cô quả thực không thể phản kháng, với thân phận của Mâu Nghiên, muốn ngủ với ai mà không được chứ? Làm gì có đường cho cô từ chối.
“Bạo lực trong hôn nhân… cũng bị phán án đấy.” Thương Mẫn yếu đuối nói một câu.
Mâu Nghiên ngước mắt lên, đôi mắt vốn đã sâu thẳm lại càng không thấy điểm dừng, Thương Mẫn vội tránh mắt đi, ngại ngùng cười: “Tôi, tôi… tôi nói đùa đó, bây giờ cậu hai là người bao nuôi tôi, anh bảo tôi đi hướng Đông tôi cũng không dám đi hướng Tây, anh bảo tôi quét nhà, tôi tuyệt đối sẽ không bày bừa ra đâu.”
Mâu Nghiên buông tay ra, Thương Mẫn lập tức thoát khỏi sự khống chế của anh, ngay sau đó nhảy lên một cái sofa khác.
“Tôi đồng ý với Thương Tuyết rồi, chuyện này cứ thế cho qua, đương nhiên sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Sắc mặt Mâu Nghiên không có biểu cảm gì: “Cô muốn trả thù, tự nghĩ cách.”
“Gì mà tự nghĩ cách chứ, anh là cậu hai Mâu đó, lời của anh có tác dụng hơn bất cứ thứ gì, một con đường tắt lớn như vậy ở trước mắt tôi, sao tôi còn phải bỏ gần tìm xa chứ.” Đôi mắt hạnh của Thương Mẫn mở lớn.
Mâu Nghiên ngẩng đầu lên liếc cô: “Tôi nói giúp cô trả thù, cũng không nói trả thù thay cô.
Cô cầm thẻ thông hành của Nova, điều đầu tiên nghĩ đến chính là đi đến trước mặt bọn họ diễu võ dương oai một phen, cuối cùng còn phải chọc tức Du Chí Hoàng.
Cho dù bây giờ tôi cướp công ty nhà họ Thương về cho cô, cô có thể kinh doanh không?”
“Anh…” Thương Mẫn muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, lời anh nói cũng rất đúng, cô lại không hiểu mấy thứ kinh doanh đó, cướp về nhiều nhất cũng chỉ có thể bớt giận, nhưng sau đó, Thương Liên Thành lại tìm những bà con thân thích của nhà họ Thương kia đến tìm cô gây phiền cả ngày lẫn đêm, nói không chừng hai mẹ con Triệu Nhã Liên còn muốn chó cùng dứt dậu.
Thấy Thương Mẫn rầu rĩ, Mâu Nghiên khẽ “hừ” một tiếng: “Từ hôm nay trở đi, Lê Chuẩn sẽ phụ trách mọi chuyện của cô.”
Vẻ vui mừng lại xuất hiện lại trên gương mặt cô, ý của anh có phải là sau này Lê Chuẩn chính là Mâu Nghiên của cô không? Vậy sau này cô cũng có thể diễu võ dương oai trước mặt Lê Chuẩn giống như lúc anh ở trước mặt Trữ Trình đúng không?
Mâu Nghiên không biết lúc này Thương Mẫn đang nghĩ những điều gì, có điều nhìn sắc mặt cô hình như cũng không phải chuyện gì tốt đẹp lắm, anh lấy chiếc điện thoại mà trước kia anh đưa cho Thương Mẫn từ trong túi áo ra đặt xuống trước mặt cô.
“Sim của cô đã được làm lại rồi, sau này, tốt nhất là tôi gọi thì cô phải lập tức có mặt.”
Danh Sách Chương: