Mục lục
Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 531

Nghe giọng nói của Mâu Khải đã trở nên lạnh lẽo, Tiêu Song lập tức thức thời ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi làm việc.

Ở một bên khác, Bạch Chấp vừa mới lái xe ra khỏi dinh thự lưng chừng núi, Thương Mẫn ngồi ở bên cạnh, đột nhiên nói: “Đến bệnh viện.”

Bạch Chấp quay đầu lại nhìn Thương Mẫn, trong mắt là vẻ mê mang và không hiểu.

Đi bệnh viện nào?

Tại sao lại muốn đến bệnh viện?

Sức khỏe của cô lại không thoải mái hả?

“Đến bệnh viện nhân dân số hai ở thành phố Nam, chỉ làm kiểm tra bình thường mà thôi, không cần phải lo lắng đâu.” Nhìn thấy một bên mặt rõ ràng căng cứng của Bạch Chấp, Thương Mẫn ra vẻ nhẹ nhõm nở nụ cười rồi giải thích.

“Đi khám thai, có muốn… có muốn mua cái gì không?” Lỗ tai của Bạch Chấp có hơi nóng lên, ánh mắt đàng hoàng nhìn thẳng ra phía trước, lắp ba lắp bắp hỏi.

“Tôi chưa từng đi, để lên internet tìm một chút.”

Nói đến chuyện đứa con, ánh mắt ảm đạm của Thương Mẫn rốt cuộc cũng đã khôi phục lại mấy phần tươi sáng, sắc mặt cũng không còn trắng đến dọa người như thế.

“Hình như là không cần phải mang theo cái gì hết, nhưng mà không phải chúng ta nên bắt đầu chuẩn bị đồ dùng sau này cho bé cưng hả? Sữa bột, tã, còn có quần áo coton với lại đồ chơi…”

Thương Mẫn bất tri bất giác nói chuyện với Bạch Chấp cả một đoạn đường, lần đầu tiên hai tuyển thủ mới cảm thấy chuyện sinh con là một quá trình vô cùng gian nan.

Lúc Thương Mẫn còn nhỏ, mẹ của cô đã làm vip của bệnh viện nhân dân số hai thành phố Nam, cũng coi như là quen biết với bác sĩ ở đây, đến đây khám thai cũng là yên tâm nhất.

Cả quá trình khám thai hoàn tất, cho dù Thương Mẫn sử dụng đãi ngộ vip không cần phải xếp hàng thì cũng mất hết hai tiếng đồng hồ, hai người chạy tới chạy lui, giày vò cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Sau khi kiểm tra xong, hai người ngồi ở khu chờ đợi chờ kết quả, Bạch Chấp phát hiện Thương Mẫn vẫn luôn đeo cái túi ở trên vai, chủ động tìm đề tài nói chuyện.

“Có thấy mệt không.”

Đối với công việc chăm sóc cho Thương Mẫn, Bạch Chấp ngày càng thành thạo hơn.

“Có hơi mệt, nhưng mà bây giờ tôi rất vui vẻ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác làm mẹ chân thật như thế.”

Nụ cười ở trên mặt Thương Mẫn rất nhẹ nhàng, lại ấm áp, trên người của cô mang theo khí chất điềm đạm và dịu dàng.

“Tôi cũng rất vui, nếu như Mâu Nghiên không muốn đứa bé, tôi có thể làm ba của đứa bé.”

Bạch Chấp nói rất nghiêm túc, lại làm đầu của Thương Mẫn nổ lên ong ong.

Cái gì gọi là cậu ta có thể làm ba đứa bé chứ?

Cái chuyện làm ba là chuyện mà ai muốn làm cũng được hả?

Thương Mẫn nghiêm túc nhìn cậu thanh niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, trên người có ánh nắng đang ngồi ở bên cạnh, thật sự không xuống tay được.

Bạch Chấp rất đẹp trai, dáng người rất tốt, thậm chí còn không hề nghĩ tới mạng của mình mà cứu cô, nhưng mà Thương Mẫn biết rõ tình cảm bọn họ không phải là loại cảm giác tim đập thình thịch giữa nam và nữ.

Cho dù sau này cô đơn độc nuôi lớn con của mình, cũng tuyệt đối không thể ra tay với người bạn tốt nhất ở bên cạnh.

Dụ dỗ một người trẻ tuổi nghe lời đơn thuần giống như là Bạch Chấp, nghĩ lại là thấy kinh khủng rồi, cho dù kiếp sau cô cũng không làm được loại chuyện thất đức như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK