Mục lục
Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 388

Trữ Trình dúi cùi chỏ vào vai Đồng Tiên, ra hiệu cô ta đừng nói nữa; Đồng Tiên đảo mắt nhìn mọi người, thấy mọi người đều tỏ vẻ lo ngại, liền cảm thấy không thú vị.

“Được rồi, tiếp theo.” Đồng Tiên đứng dậy. Tiếp tục xoay chai rượu trên bàn.

Lần này, cái chai chỉ vào Lê Chuẩn ngồi một bên đã luôn không nói lời nào.

Lê Chuẩn sững sờ một lúc, thấy mọi người ở đây đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, miễn cưỡng nâng ly rượu trước mặt lên uống hết trong vẻ buồn bực.

“Lần này để tôi hỏi.” Tần Kha cười xấu xa, anh ta cố ý liếc nhìn về phía Thương Mẫn bên kia rồi nói với Lê Chuẩn.

“Trong số những người phụ nữ ở đây, có người cậu thích không?”

Lời này vừa được nói ra, hầu như tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Lê Chuẩn đối với Thương Mẫn ra sao mọi người đều thấy rõ, điều này dường như đã là chuyện ngầm hiểu trong lòng, nhưng Tần Kha lại hết lần này đến lần khác cứ muốn khuấy động vũng nước đục không dễ dàng gì mới lắng đọng này.

Vẻ mặt của Mâu Nghiên đã trở nên càng lúc càng lạnh, Thương Mẫn chỉ cảm thấy nửa người cô dựa vào vai anh cũng lạnh theo.

Lê Chuẩn hung dữ trừng mắt nhìn Tần Kha, nếu không phải có nhiều người như vậy ở đây, anh ta nhất định sẽ tiến lên đánh cho Tần Kha một trận.

Anh ta liếc nhìn Thương Mẫn có chút căng thẳng, trong khi ánh mắt của Tô Huệ Phi ở bên cạnh thì nhìn chằm chằm vào rượu trên bàn, dáng vẻ như chẳng hề để ý.

“Có.” Lê Chuẩn trả lời một cách khẳng định. Nói một cách đơn giản, anh ta đã dùng rất nhiều dũng khí.

Thương Mẫn ngước mắt lên, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Lê Chuẩn, nhưng cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng mặc dù anh ta đang nhìn về hướng của họ, nhưng là nhìn Tô Huệ Phi nhiều hơn.

Có thể đây là sự nhạy cảm của phụ nữ, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng Lê Chuẩn có ý với cô, nhưng cô lại có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí giữa Lê Chuẩn và Tô Huệ Phi, giống như từ sau khi xảy ra tai nạn đã trở nên như vậy.

Tô Huệ Phi vẫn làm thinh, không biểu hiện ra điều gì, nhưng chỉ có cô mới biết trong lòng cô đã dấy lên sóng gió lớn cỡ nào.

Sau tất cả anh ta đã thừa nhận, cho dù ngay trước mặt Mâu Nghiên, anh vẫn thừa nhận một cách quả quyết tình cảm của anh ta với Thương Mẫn. Tình yêu sâu đậm như vậy, cô ta làm sao có thể lay chuyển được đây?

“Được rồi, tiếp tục.” Đồng Tiên cũng không biết có chuyện gì, không khí trong bàn càng lúc càng trở nên kỳ lạ. Cô ta lại xoay cái chai, cái chai quay mấy vòng trên bàn, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị trí ở giữa, cuối cùng, cái chai chỉ về hướng của Tô Huệ Phi.

Tô Huệ Phi nhún vai, nhìn ly rượu trước mặt và duỗi tay ra, nhưng lại đẩy ly ra xa: “Nếu mọi người đều đã chọn nói lời thật lòng, vậy tôi sẽ mở đầu chọn mạo hiểm, nếu không sẽ quá nhàm chán.”

Thương Mẫn nắm bắt lấy cơ hội, nắm lấy tay Tô Huệ Phi: “Vậy tớ sẽ không khách sáo nữa.”

“Trong số những người đàn ông ở đây, cậu chọn một người mình thích nhất để tặng nụ hôn đầu của cậu.”

Mọi người đều ồ rộ lên, Tô Huệ Phi trợn tròn mắt, nhìn Thương Mẫn với vẻ không dám tin: “Oa, cậu đang hại tớ sao?”

“Nếu đã là trò chơi, hiển nhiên là phải chơi lớn một chút.” Tần Kha luôn là người tích cực nhất trong loại chuyện này: “Cô đã chọn rồi thì không được phép đổi ý đâu.”

Tô Huệ Phi khó xử, cô nhìn mọi người ở đây, Mâu Nghiên là người nghĩ cũng không dám nghĩ tới, Đoàn Quốc và Trữ Trình đã có gia đình, Tần Kha thích Mạnh Kha, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, người còn lại chỉ có Lê Chuẩn và Bạch Chấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK