Mục lục
Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 591

Cô vừa giúp Thương Mẫn vừa càm ràm: “Làm gì mà vội thay ra như vậy, đẹp như vậy mà.”

“Rất đẹp nhưng tớ vội đi vệ sinh.” Nửa câu sau Thương Mẫn ghé vào tai của Tô Huệ Phi rồi nói.

“Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Tô Huệ Phi tăng tốc độ của tay, sau khi giúp cô thay đồ xong thì mặc váy cưới cùng cô đến phòng vệ sinh.

Quốc tế Bắc Mậu, phòng khám của Lâm Chí.

Cơ thể của Mâu Nghiên trải qua một khoảng thời gian điều trị cuối cùng đã ổn định lại, cộng thêm đám cưới tới gần, rất nhiều chuyện cần phải dặn trước mặt mấy người anh em, anh bèn hẹn mấy người anh em và Trữ Trình tới.

Mấy người đang thương lượng chuyện đám cưới, điện thoại của Lê Chuẩn đột nhiên vang lên tin nhắn thoại.

“Chồng, chồng.”

“Mau xem ảnh.”

“Bộ đồ chú rể trên người Bạch Chấp anh thích không?”

“Có phải rất xấu không, phải làm sao đây, em không kịp làm lại rồi, phải làm sao.”

Tin nhắn của Tô Huệ Phi nhảy ra liên tục, cô trước đó đặc biệt đã nói bảo Lê Chuẩn nhanh chóng trả lời tin nhắn, tất cả tin nhắn của cô thể hiện sự đặc biệt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào điện thoại của anh ta, Lê Chuẩn có hơi ngại ngùng mở ra.

Trên ảnh Tô Huệ Phi mặc chiếc váy cưới màu cam rất chói mắt, Lê Chuẩn nhìn mà có hơi sững người, nhất thời không chú ý, điện thoại đột nhiên bị Tần Kha ở đối diện giật mất vì tò mò.

“Cái gì đẹp, cho tôi xem thử.” Tần Kha vừa nhìn thấy bức ảnh đó thì sững người, kinh ngạc có chút thất thố: “Hả, chị dâu từ khi nào lại ở bên Cậu Khải rồi, giờ cũng sắp kết hôn rồi, tôi sao không nghe thấy một chút động tĩnh gì vậy.”

Mâu Nghiên ngồi ở trên giường bệnh mặt mày âm trầm cầm lấy chiếc điện thoại trong tay của Tần Kha, sắc mặt tái xanh khi nhìn thấy Thương Mẫn và Mâu Khải trong bức ảnh, lạnh lùng liếc nhìn Tần Kha: “Đây là quần áo của tôi.”

“Á, như vậy à, là tôi hiểu lầm rồi, ha ha ha, xin lỗi anh cả, tôi nói mà, tình cảm của anh và Mẫn tuyệt đối là thật hơn vàng, nhất định sẽ sống tới đầu bạc răng long.”

Tần Kha càng nói thì sắc mặt của Mâu Nghiên càng khó coi, anh ta chỉ có thể lo lắng mà im miệng.

Một khoảng thời gian không gặp, tâm tư của anh cả càng lúc càng khó đoán.

“Không có chuyện gì rồi, các cậu đi đi, chuyện tôi ở đây đừng nói ra, không có chuyện gì không cần tới, có chuyện cũng đừng tới.”

Mâu Nghiên ném điện thoại cho Lê Chuẩn, không khách sáo mà hạ lệnh đuổi khách.

Mấy người buồn bực rời đi, sau khi đi ra thì đưa mắt nhìn nhau.

Bỏ đi, chuyện của anh cả bọn họ cũng không quản được.

Bọn họ vừa rời khỏi, Mâu Nghiên không khống chế được mà gọi điện cho Thương Mẫn, anh không ngờ anh mới không ở bên cạnh Thương Mẫn có chưa đầy 1 tháng, bên Thương Mẫn cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt thì Mâu Khải có thể có bản lĩnh thân thiết với Thương Mẫn tới mức đó.

Nếu như anh thật sự không còn, vậy còn thế nào.

Mâu Nghiên thấy cuộc gọi mãi không có ai nghe thì tâm trạng càng lúc càng bực tức, lật chăn bước xuống giường.

Gọi liên tục hai lần cho Thương Mẫn, mãi không có ai nghe, anh khựng lại, ấn gọi cho Bạch Chấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK