Nhưng Tô Huệ Phi kéo tay áo anh lại, không nói gì chỉ cắn môi.
Có thể là vì đau, cũng có thể là hoảng sợ nên người cô toàn mồ hôi lạnh, tóc mai trước trán ướt nhẹp bết hết lên mặt, mắt nhìn chằm chằm Lê Chuẩn, một giây cũng không rời.
“Cô yên tâm, đợi tôi giải quyết xong bọn kia sẽ quay lại tìm cô.” Lê Chuẩn vỗ vỗ tay cô: “Cô chịu khó chút, người của chúng ta sẽ tới nhanh thôi.”
Tô Huệ Phi không lên tiếng, nới lỏng tay.
“Cô nhìn nhé, tôi sẽ đi báo thù cho cô, đánh cho mấy đứa bắt nạt cô tan tác chim muông.” Lê Chuẩn cười với cô.
Lúc này vẻ mặt Tô Huệ Phi mới dịu đi đôi chút, cô buông lỏng tay, yên tâm nằm xuống.
Lê Chuẩn đứng lên, nhìn cô một cái rồi quay người chạy về một hướng khác.
“Bắt lấy hắn.” Chúng vốn đi về bên này, nhưng lúc nhìn thấy Lê Chuẩn thì tức tốc chạy về phía đó, đuổi theo anh.
Tô Huệ Phi giữ lấy vết thương, trong tầm mắt cô là bóng dáng Lê Chuẩn đang lướt qua đống máy móc, càng ngày càng xa dần.
Mắt cô đầy nước, thân thể run rầy, muốn khóc nhưng không dám khóc thành tiếng.
Anh ấy nhất định sẽ bình an quay về.
Anh giỏi như vậy, nhất định sẽ đánh thắng được mấy tên kia.
Lê Chuẩn chạy đi, kéo theo đám người kia đến đầu kia của công xưởng bỏ hoang, nơi đây chất đồng toàn linh kiện hỏng hóc, anh không có đường để chạy tiếp nữa.
Anh dừng bước.
Đến đây rồi thì không còn đường đi nữa nhưng đã cách rất xa chỗ của Tô Huệ Phi.
Anh thở hồn hến, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp.
Dù sao đi nữa cũng phải tranh thủ một chút.
Người anh mang theo không nhiều, giờ lại đang tìm kiếm quanh khu vực Thương Mẫn gửi cho, đợi đến lúc tập hợp lại không thấy người thì sẽ biết đường tìm tới đây thôi.
Vậy nên việc anh cần làm bây giờ là kéo dài thời gian để cho Tô Huệ Phi một đường sống.
“Tao xem mày chạy đi đâu.” Cầm đầu là tên tài xế đã đưa Tô Huệ Phi tới đây, hắn cầm trong tay con dao rựa, nhìn Lê Chuẩn cười cọt.
“Đúng như dự liệu của cô chủ, cô ấy nói mày sẽ tới cứu con nhãi kia, bảo bọn tao chờ mày ở đây, không ngờ là mày đến thật.”
Lê Chuẩn cau mày.
Cô chủ… nếu anh đoán không nhằm thì cô chủ mà hắn nói chắc là Mạc Hậu.
“Ông mày cũng tới đây rồi, chúng mày muốn gì đây?” Lê Chuẩn nhìn quanh một lượt, vươn tay nắm lấy một ống sắt.
Tay anh còn quấn băng gạc, là vết thương mấy hôm trước bị Lưu Tử Vi dùng kéo gây ra.
Anh xé nó ra, quấn chặt tay mình với cái ống sắt.
“Cô chủ nói, muốn đưa xác mày về gặp cô ấy.” Tên răng vàng nói xong, máy tên đằng sau đều giờ dao trong tay lên, hướng về phía Lê Chuẩn..
Danh Sách Chương: