Mục lục
Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 568

Lúc Thương Mẫn muốn hỏi cô ta rốt cuộc muốn làm gì, đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai.

“A!”

Sau đó, Thương Mẫn nhìn thấy ngã xuống dưới chân cô, người cô ta co quắp lại, bụng cắm một con dao gọt hoa quả, máu tươi rất nhanh đã thấm vào chiếc váy trắng trên người cô ta.

“Thương Mẫn, cậu đang làm gì vậy?”

Tô Huệ Phi không biết lúc nào đã chạy vào phòng khách, khuôn mặt cô tràn đầy sự kinh ngạc nhìn Thương Mẫn, không thể tin được hỏi.

Hai người là bạn thân từ nhỏ, cô không còn nhớ lần trước Tô Huệ Phi gọi cả tên của cô là lúc nào.

Trong lúc Tô Huệ Phi chân tay luống cuống muốn đỡ Kỷ Mộng Hiền lên, Thương Mẫn vẫn ngồi bất động trên sofa, nhìn thấy rõ ràng sự khiêu khích dưới đáy mắt và đường cong vui sướng trên khóe miệng.

Cái đồ điên này!

Vì hãm hại cô mà không chút do dự tự đâm mình.

“Cô ta điên rồi, tự cô ta làm.”

Giọng nói của Thương Mẫn lành lạnh, không có bất kỳ tình cảm nào, giống như một khán giả, chuyện không liên quan đến mình.

Thực ra cô vốn dĩ chính là một khán giả, còn là một khán giả bị người ta tính kế không thể không xem cái trò hề này.

Mâu Nghiên và Lê Chuẩn vội vàng đi đến, chậm hơn Thương Mẫn nghĩ một phút, nhìn thấy Mâu Nghiên đi vào, Kỷ Mộng Hiền vốn dĩ vẫn còn tinh thần chế nhạo, khiêu khích Thương Mẫn, yếu ớt đưa tay ra cầu xin: “Anh Mâu Nghiên, em rất đau, cứu em, cứu em.”

Mâu Nghiên không giống như lúc ở biệt thự lập tức lao đến ôm lấy Kỷ Mộng Hiền, mà ra hiệu cho Lê Chuẩn đi qua.

“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Lê Chuẩn sững sờ, vội vàng bế Kỷ Mộng Hiền lên ngồi vào ghế sau của xe mình, Tô Huệ Phi đi cùng bọn họ đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi ba người rời đi, Thương Mẫn lặng lẽ nhìn Mâu Nghiên, không có ý lên tiếng.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị thiệt thòi ở trước mặt Kỷ Mộng Hiền, lần này cô muốn đợi Mâu Nghiên lên tiếng.

“Xin lỗi, lúc nãy anh đã quá sơ ý, có phải dọa em sợ rồi.” Mâu Nghiên ôm Thương Mẫn vào lòng, vỗ lưng cô an ủi.

Là anh sơ suất, nghĩ đến con dao sáng bóng, lạnh lẽo kia anh lại cảm thấy sợ hãi, nếu như Kỷ Mộng Hiền không tự làm tổn thương mình, mà đâm con dao kia vào bụng của Thương Mẫn, anh nhất định sẽ điên mất.

Trước đây anh vẫn luôn cố gắng đẩy Thương Mẫn ra xa, chỉ là vì có thể để cô sống thật tốt sau khi rời xa anh, nhưng không biết từ lúc nào, anh đã không thể chịu đựng được mỗi giây mỗi phút cô không ở bên cạnh.

Xem như anh ích kỷ, trong những ngày tháng cuối cùng khi mà tình hình bệnh tình của anh còn có thể khống chế được, anh muốn trao cho cô tình yêu trong quãng đời còn lại.

“Anh an ủi nhầm người rồi, người bị dọa có lẽ là em gái Mộng Hiền kia của anh.”

Trong giọng nói của Thương Mẫn mang theo chút xem thường và ủ rũ, một chút thủ đoạn này của Kỷ Mộng Hiền lúc còn học trung học cơ sở cô đã không chơi nữa, cô chỉ tức giận tại sao Kỷ Mộng Hiền lại lựa chọn ra tay vào lúc này, quả thật là bôi nhọ anh trai của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK