Mục lục
Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 482

“Đang đợi anh.” Giọng nói của Tô Huệ Phi rất mềm mại. Cô vốn không có thói quen để lại đèn ngủ. Cô cố ý mở đèn là vì không muốn để cho bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lê Chuẩn đứng ở bên giường, trong một thoáng không biết phải trả lời ra sao.

“Đêm tân hôn mà phân giường ngủ thì không tốt lắm.” Tô Huệ Phi thử dò xét.

Lê Chuẩn hiểu ý của cô. Để tránh cho cô bị cảm lạnh, anh leo lên giường, trùm chăn lên cả hai người.

“Xin lỗi, anh chỉ…” Chỉ sợ hành động như vậy sẽ khiến cô cảm thấy đường đột.

Trước đó ở Milan, Tô Huệ Phi trải qua chuyện ngoài ý muốn như vậy, anh nghĩ ít nhiều gì cô cũng sẽ có chút bài xích khi tiếp xúc với người khác phái.

“Nếu như em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ tôn trọng em.” Lê Chuẩn xoay người đối mặt với cô, giơ tay lên vuốt ve gương mặt của cô.

Tô Huệ Phi không nói lời nào.

Vốn dĩ cô cũng sợ, hình ảnh đáng sợ ngày đó vẫn còn quấy rầy tâm trí của cô, nhưng anh là Lê Chuẩn mà.

Lê Chuẩn đã cứu cô từ trong địa ngục ra ngoài, đó là lần đầu tiên trong đời cô thích một người đàn ông như thế.

Cô chui vào trong ngực anh, dùng đầu cọ cọ vào ngực anh, cuối cùng ngẩng đầu lên hôn lên cổ anh một chút, khẽ cắn yết hầu của anh.

“Huệ Phi…” Giọng nói của Lê Chuẩn lập tức trở nên ám muội, tay anh ôm chặt lấy cô, giống như đang kiềm chế cái gì đó: “Em có biết em đang làm gì không?”

“Em biết.” Tô Huệ Phi trả lời anh.

“Chúng ta cũng đã lãnh giấy chứng nhận rồi, nếu thực sự làm chút gì đó thì cũng là chuyện nên làm…”

“Đây là chính em tự nói.” Còn chưa chờ Tô Huệ Phi nói xong, Lê Chuẩn đã xoay người lên, đặt Tô Huệ Phi dưới thân.

Ngày hôm sau… Tô Huệ Phi không có đi làm.

Thương Mẫn ngồi trong phòng làm việc, nhìn vị trí trống không bên cạnh, vẻ mặt buồn hiu.

Đồng Tiên đi xuống lầu, rủ cô cùng đi ăn sáng như mọi ngày.

“Tô Huệ Phi sắp có chuyện tốt phải không?” Đồng Tiên vô tình nói một câu: “Hôm qua xin tôi nghỉ một buổi, hôm nay cũng xin nghỉ.”

Thương Mẫn uống sữa đậu nành, bản thân cô cũng không rõ chuyện này.

“À, thành quả hôm qua của cô thế nào? Chủ động xuất kích như vậy, có phải Mâu Nghiên bị cô bắt lại dễ dàng không?” Máu nhiều chuyện của Đồng Tiên nổi lên.

Như thế cũng tính sao? Thương Mẫn nuốt một ngụm sữa đậu nành lớn: “Tôi không biết.”

Nếu nói hai người bọn họ đã làm lành, nhưng mãi đến khi tan tầm Mâu Nghiên cũng không nhắn tin cho cô, sau đó còn là Bạch Chấp lái xe đưa cô trở về căn hộ.

Mà rõ ràng bộ dạng ngày hôm qua của anh cũng đã có ý tứ dịu bớt rồi.

Cô đứng lên định đi lấy khăn giấy, nhưng mới đi được hai bước thì Mộ San ngồi ở bên trái phía trước của cô đã nháy mắt ra dấu với đồng bọn. Khoảnh khắc Thương Mẫn đi ngang qua, người nọ đẩy một chén đậu hũ ở trên bàn xuống mặt đất.

Thương Mẫn bất ngờ không kịp đề phòng, dưới chân đạp trúng đậu hũ, trực tiếp té ngồi xuống đất.

“Ôi chao! Xin lỗi nha!” Mộ San làm bộ kinh ngạc đứng lên.

Xương cụt đau đớn khiến Thương Mẫn hầu như không phát ra được âm thanh nào. Cô ngồi ở dưới đất ôm lấy bụng mình, không bò dậy nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK