Mục lục
Ôm Đùi Boss Ác Ôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 532

“Ba của đứa nhỏ này vĩnh viễn chỉ có một người, cho dù Mâu Nghiên có muốn hay không, đứa con đều là của anh ấy.”

Thương Mẫn an ủi vỗ bả vai của Bạch Chấp: “Về phần cậu ấy à, nếu như cậu nhất định muốn có một danh phận, tôi có thể để đứa nhỏ gọi cậu là cậu, chú cũng được, tùy ý cậu.”

“À, sao cũng được hết.”

Rõ là cảm xúc của Bạch Chấp đã thấp hơn, nếu như đã không cho anh ta làm ba, vậy thì làm chú cùng với cậu gì đó, hình như là cũng không có gì khác biệt nhau.

Cái chuyện này… phải an ủi Bạch Chấp như thế nào đây?

Xấu hổ ngắn ngủi qua đi, Thương Mẫn còn chưa nghĩ ra biện pháp an ủi Bạch Chấp, y tá đã gọi tên của cô: “Số hai mươi sáu, cô Thương.”

Bạch Chấp không phải là người nhà, chỉ có thể ấm ức bị ngăn ở bên ngoài, trái tim hồi lúc nãy vừa mới bị Thương Mẫn đã thương lại nhận lấy đã kích một lần nữa, hóa ra là ngay cả việc đi vào trong đó cùng với Thương Mẫn để hiểu tình huống của bé con mà anh ta cũng không có tư cách.

“Sao rồi?”

Háo hức chờ đợi Thương Mẫn ra ngoài, Bạch Chấp vội vàng bước lên hỏi.

“Tình huống của đứa bé rất tốt, chúng ta đi chúc mừng một chút đi, tôi dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon.”

Nghe thấy bác sĩ quen với mình chính miệng nói tình huống của đứa bé rất tốt, trái tim vẫn luôn treo cao của Thương Mẫn rốt cuộc cũng đã được để xuống, đã lâu lắm rồi không ăn cái gì ở bên ngoài, cô đã đợi không kịp.

“Cô như thế này, có dạy hư đứa nhỏ không vậy?”

Bộ dạng nói đến ăn liền quên mất mọi chuyện của Thương Mẫn làm cho Bạch Chấp cảm thấy vô cùng lo lắng, dưỡng thai như thế này thật sự được chứ?

“Cái gì lại gọi là dạy hư con chứ, cuộc đời ngay cả thức ăn ngon mà cũng không được hưởng thụ thì còn ý nghĩa gì nữa, nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu, nhanh nhanh đi tìm một quán ăn ngon mới là chuyện chính.”

Bạch Chấp yên lặng tính toán tài sản có ở trong tay của anh ta, nuôi hai người ăn hàng giống như là Thương Mẫn, ặc, hình như là có hơi phí sức, người cậu nghiệp dư cảm thấy áp lực kinh tế sau này.

Sau khi chuyển về nhà của mình, Thương Mẫn cảm thấy rõ ràng là Bạch Chấp bận rộn hơn trước kia rất nhiều. Mỗi ngày anh ta không phải là làm việc thì ngồi ở trước máy vi tính gõ bàn phím, ngay cả trò chơi trước kia thích chơi cũng không chơi nữa, giống như là bị cô nghiền ép.

Sau khi Tô Huệ Phi tan làm lại đến chỗ của Thương Mẫn, cô nhìn Bạch Chấp chăm chú đến nỗi không có thời gian đáp lại lời chào của cô, cô lại lặng lẽ bát quái ở bên cạnh Thương Mẫn.

“Mẫn, tình huống của Bạch Chấp nhà cậu bị làm sao vậy? Có phải hai người đang làm chuyện gì đó không, tiết lộ một chút đi?”

“Cậu ấy á, có làm sao đâu chứ?”

“Rõ lắm đó có được không hả.” Trong mắt của Tô Huệ Phi lộ ra vẻ thích thú buôn chuyện.

“Để tớ tìm cơ hội hỏi một chút.”

Người như là Bạch Chấp có thể có bí mật gì được chứ? Lòng hiếu kỳ của Thương Mẫn đã được khơi dậy.

Hai người đang hăng hái đoán chuyện của Bạch Chấp, đột nhiên lại nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.

“Đồng Tiên, vào nhà nhanh đi, đúng lúc Huệ Phi cũng ở đây, có muốn ăn lẩu cùng không.”

Thương Mẫn nở nụ cười đón Đồng Tiên ở ngoài cửa vào nhà.

“Huệ Phi cũng ở đây hả, tôi vừa mới nhìn thấy Lê Chuẩn nhà cô trở về đó, anh ta có biết cô ở đây không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK