Và cuối cùng là cả hai chụp một bức ảnh làm kỷ niệm cho buổi đi chơi lần này.
“Nhìn mặt tớ không được đẹp lắm do ánh sáng làm mờ rồi”
“Tớ thấy vẫn đẹp mà, đối với tớ thì cậu bao giờ cũng đẹp”
Thiệu Tử Hiên đáp lời cô cùng ánh mắt đầy dịu dàng làm Cố Ngữ chao đảo không ít, tính ra trong mắt người khác mình vẫn đẹp không ít nha!
Ban đầu lúc đi là 7 giờ tối đến bây giờ đã gần 8 rưỡi nên Cố Ngữ liền nhanh chóng trở về nhà vì tầm 9 giờ là Hoắc Trọng Niên đã tan tầm, cô không hẳn sợ hắn nhưng chỉ lo bị nghi ngờ chuyện này và phát hiện ra Thiệu Tử Hiên sẽ thật không xong.
Từ phố đi bộ về đến nhà bằng xe ô tô tầm 10 phút nên đành bắt taxi. Hai tên vệ sĩ ngoài cổng thấy là tiểu thư liền mở cửa đón chào, lúc Cố Ngữ đi vào thì thấy ở ngoài gara đã có chiếc Maybach quen thuộc, chẳng lẽ Hoắc Trọng Niên trở về rồi? Rõ ràng chiều nay báo 9 giờ mới tan ca mà.
“Cạch”
Cửa chính rộng lớn nhẹ nhàng mở ra, cô đẩy cửa vào thì suýt giật mình vì thân ảnh cao lớn của người đàn ông đang ngồi ở sofa, trên bàn là một phong giấy chưa được mở ra. Trong biệt thự không còn bóng dáng của giúp việc, chắc có lẽ đã về nhà nhưng bình thường phải 10 giờ mới về trong khi giờ chưa đến 9 giờ đã không còn ai - cô thầm nghĩ.
Thiếu nữ đi vào rồi lướt qua người đàn ông sau đó tiến tới thang máy ý muốn lên lầu.
“Đứng lại!”
Lời nói lạnh lẽo cứng rắn bỗng phá tan không khí ma mị vốn có làm người nghe không tự chủ nổi gai ốc.
“Sao vậy?”
Cố Ngữ quay đầu lại nhìn về phía phòng khách xa xa, trong lời nói không giấu được sự khó hiểu. Hoắc Trọng Niên quay lại chạm mắt cô gái rồi đề nghị đi lại sofa ngồi xuống, Cố Ngữ cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý sau đó rời khỏi thang máy tiến đến.
Phía ngồi của người đàn ông đối diện, nãy giờ hắn luôn cúi đầu xuống làm cô không rõ là đang có chuyện gì đang xảy ra?
“Vừa đi đâu về?”
“H…hả?”. Harry Potter fanfic
Cố Ngữ khó hiểu nhìn Hoắc Trọng Niên, chẳng phải cô đã căn dặn quản gia Trần là mình đến thư viện trường ư? Chẳng lẽ ông ấy không báo lại?
“Em đến thư viện trường. Anh cũng biết mà sao còn hỏi thế?”
Đối diện với ý cười của cô gái thì người đàn ông lại không có lấy nổi một tia vui vẻ.
“Có thật không?”
Lời hỏi lần thứ 2 để xác thực làm Cố Ngữ có hơi chột dạ nhưng nhanh chóng thu hồi ngay tức khắc, cô không hiểu nổi rốt cuộc Hoắc Trọng Niên đang nói chuyện gì?
Cố Ngữ lên tiếng chắc chắn lại một lần nữa điều mình vừa nói, người đàn ông nghe xong lại không phản ứng gì. Chỉ thấy hắn đưa tay mạnh mẽ xé phong giấy trên bàn rồi lôi ra 7, 8 tấm ảnh sau đó ném về phía cô gái.
“Nhìn xem cái gì đây? Có phải tôi quá thoải mái nên em mới dám làm càn như vậy đúng không?”
Những tấm ảnh kia vừa vặn rơi trúng chỗ Cố Ngữ. Cô nhặt từng tấm lên xem thì bất ngờ đôi đồng tử giãn nở như không tin được vào mắt mình, mồ hôi trán bắt đầu xuất hiện.
Trên ảnh chính là hình của đôi nam nữ đang nói chuyện tươi cười với nhau mà đặc biệt hơn không ai khác chính là Cố Ngữ và Thiệu Tử Hiên, nhìn khung cảnh trong này thì chắc chắn là vừa mới ban nãy. Nhưng vì sao anh có? Chẳng lẽ theo dõi cô?
“C…cái này là…”
“Sao? Quen lắm đúng không? Bí mật liên lạc với thằng khốn đó tôi đã không nói, bây giờ còn lén lút đi chơi! Được, rất giỏi!”