Ban đầu cô vô cùng sợ hãi và phản kháng nhưng hết lần này đến lần khác đều bị Hoắc Trọng Niên uy hiếp nên chỉ có thể cam chịu khuất phục, cô bây giờ như một con chim hoàng yến bị vây hãm trong chiếc lồng sắt lạnh lẽo.
Thật hối hận vì đã theo hắn trở về…
Bữa ăn của Cố Ngữ luôn được giúp việc mang đến đúng giờ giấc, cô nhận ra được một điều rằng chỉ có điện thoại của mình bị mất sóng còn điện thoại của những người khác đều hoạt động bình thường.
Mỗi khi giúp việc đi vào phòng đưa bữa ăn đều sẽ để điện thoại trong túi áo ngoài và dọn dẹp qua sàn nhà rồi mới trở ra nên đây có lẽ là cơ hội duy nhất để cô thoát khỏi căn phòng này.
Ban đầu Cố Ngữ còn rất lo sợ về ý nghĩ này nhưng mỗi ngày đều phải sống trong địa ngục thì cô thà liều mình một lần thì hơn!
Như thường lệ khoảng mười một giờ trưa Tuyết Hoa - nữ giúp việc riêng của Cố Ngữ sẽ đưa bữa ăn đến nên cô quyết định sẽ thực hiện kế hoạch này bằng mọi giá.
“Tiểu thư, tôi vào đây”
Người giúp việc đi vào cẩn thận khóa trái cửa phòng sau đó đưa khay thức ăn đến bên bàn nhỏ cạnh giường. Cố Ngữ vươn tay ra cố ý nhận lấy sau đó một tay vô tình trượt khỏi khay thức ăn khiến chúng nghiêng về phía Tuyết Hoa.
“Xoảng”
Tiếng kim loại va chạm xuống sàn nhà tạo thành một âm thanh lạnh lẽo, thức ăn đều đã bị đổ lên chiếc áo vải khoác bên ngoài làm loang một mảng lớn.
“T…tôi xin lỗi, tôi không có ý”
Cố Ngữ với vẻ mặt lo lắng nhìn về nữ giúp việc còn Tuyết Hoa không dám tức giận bởi ai cũng biết sẽ đắc tội với ông chủ, cô chỉ tháo bỏ chiếc áo khoác ngoài rồi xin phép vào nhà vệ sinh để lau sạch vết thức ăn dính bên trong.
Cửa phòng tắm được đóng lại, Cố Ngữ đứng ở bên ngoài dò xét rồi vội vàng lục trong túi áo đang để ngay trên bàn và thành công lấy đi chiếc điện thoại. Cô giấu nhẹm nó dưới gối mình rồi để chiếc áo kia nguyên trạng ban đầu trước khi người trong phòng tắm trở ra.
Cả quá trình hành động Cố Ngữ đều cực kỳ run nhưng cũng may là không bị phát hiện. Nữ giúp việc chỉ ra ngoài sau đó đưa lại bữa ăn khác mà không hay biết sự thật.
Đợi khi đảm bảo mọi thứ an toàn cô mới dám lấy chiếc máy di động dưới gối ra với vẻ mặt cực kỳ căng thẳng bởi 18 năm nay bản thân chưa dám làm chuyện gì mạo hiểm như bây giờ, cũng may là điện thoại không có mật khẩu mở khóa nên chi cần trượt nhẹ là có thể vào trang chính.
Điều đầu tiên Cố Ngữ thực hiện là lập tức gọi cho bố mẹ để cầu cứu bất kể hai người có tin lời mình nói hay không bởi chỉ cần ở đây thêm một giây phút nào nữa cũng khiến cô phát ốm. Ngón tay mảnh khảnh gõ trên bàn phím một dãy số điện thoại quen thuộc làm trong lòng Cố Ngữ không khỏi nôn nao được nghe giọng bố mẹ.
Chuông đổ từng cơn khiến sự mong chờ ngày càng dâng cao, cô còn đang nghĩ đến cảnh mẹ bắt máy thì nên nói gì trước bây giờ? Chắc có lẽ bản thân sẽ thực sự bật khóc.
Thế nhưng ông trời đúng là trêu ngươi, trái với sự kỳ vọng ấy thì đầu dây bên kia mãi vẫn không nghe máy mà thay vào đó là âm thanh máy móc thực lạnh lẽo khiến Cố Ngữ chết điếng.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”