“Anh nói cho đàng hoàng một chút, thằng khốn? Cậu ấy có tên đầy đủ! Chuyện anh hãm hại cậu ấy quá khứ em đã không nói đến rồi thì đừng làm như mình bị hại”
Rõ ràng là hắn sai nhưng còn cố ý làm như vậy, đừng có mơ! Hoắc Trọng Niên nhìn cô gái nhỏ nói những lời cay độc trước mặt mình liền không nhịn được mà lộ ra một nụ cười trào phúng, hắn cho cô ăn ở miễn phí không phải là để sau lưng làm trò mèo kia!
“Được, bây giờ em đủ lông đủ cánh nên muốn làm càn đúng không? Chuyện lần này tôi sẽ xử lí”
“Anh xử lí cái gì!!? Em không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cậu ấy một lần nữa”
Lời vừa nói khỏi miệng thì thân ảnh cao lớn đã đi đến phía sofa đối diện, một tay mạnh bạo siết chặt lấy cằm cô rồi ghì chặt người xuống sofa. Cố Ngữ bị động tác này làm sợ hãi và đau điếng nhưng lại cố gắng không thể hiện ra bên ngoài nhất có thể.
“Còn việc anh cho người theo dõi em nữa thì sao? Có tin em báo cảnh sát không?”
“Nếu em muốn thì cứ báo hoặc ngay bây giờ tôi báo giúp luôn cũng được! Nhưng nhắc nhở cho em biết, bọn cảnh sát ở đây sợ tôi như sợ cọp. E là làm em thất vọng”
Hoắc Trọng Niên bật cười nhìn con mồi trong tay đang quẫy cựa trong đau đớn, ban đầu hắn định tha thứ cho việc cô ở sau lưng nhắn tin cho Thiệu Tử Hiên. Nhưng khi biết tin hôm nay thì muốn làm người từ bi cũng khó!
Trong bất lực Cố Ngữ chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, muốn thoát ra khỏi kìm hãm mạnh mẽ này nhưng ngay lập tức bị hắn đè lại bên cạnh - tức là càng dãy giụa thì lại càng đau.
“À tiện thể nói cho em biết luôn, từ giờ trở đi em là vị hôn thê của tôi”
Ba chữ ‘vị hôn thê’ trong lời nói của Hoắc Trọng Niên làm cô choáng váng thì không tin nổi là sự thật. Từ bao giờ mà có quyết định này vậy? Nghĩ đến thôi cũng thật làm cho người ta kinh tởm.
“Anh đang ảo tưởng à? Chuyện gì cũng có thể nói nhưng loại chuyện này nhất quyết không đùa”
“Tôi đang nghiêm túc! Gia tộc họ Hoắc từ lâu đã nổi tiếng hô mưa gọi gió, chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi thì bây giờ trở thành vợ luôn cũng được”
“Tùy anh, cả đời này yêu ai cũng được nhưng ngoại trừ anh ra!”
Hai người không ai chịu thua ai khiến cục diện ngày càng trở nên tồi tệ. Cố Ngữ vừa dứt câu liền bị một mùi hương mãnh liệt lao đến, người đàn ông này hôn cô!
Nhất thời không suy nghĩ được gì nên khoang miệng nhanh chóng bị xâm nhập khiến cô gái nhỏ vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không thể phát ra tiếng, Cố Ngữ chỉ muốn dành nụ hôn đầu cho người mình yêu mà thôi!!
“Ư…m b…ỏ ra…”
Lời nói đứt quãng khơi gợi kia lại càng khiến người đàn ông hứng thú mà mạnh mẽ hơn. Từ lâu hắn đã muốn được nếm dư vị ngọt ngào từ bờ môi của cô, muốn cả hai hòa làm một không thể tách rời.
Không biết như thế nào bỗng trong khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh khiến Hoắc Trọng Niên nhả ra, là Cố Ngữ cắn!
Trên môi người đàn ông là một vết thương nhỏ đang bị cháy máu nhưng hắn thực sự chẳng quan tâm đến mà chỉ nhẹ nhàng lấy ngón tay phẩy nhẹ đi vết máu.
“C…cầm thú!”
Cô gái nhỏ bé thở hồng hộc dùng đôi mắt đầy căm phẫn nhìn người đối diện, Cố Ngữ cảm thấy vô cùng ghê tởm với việc làm buồn nôn này của hắn. Hoắc Trọng Niên thấy như vậy chỉ khẽ cong môi, đôi mắt híp lại suy xét điều gì đó.
“Đây là cảnh cáo còn lần sau nói ra thêm điều gì không đúng nữa thì đừng trách!”
Phòng khách được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó. Người đàn ông đã đi lên lầu còn cô gái nhỏ ngồi đó không nhịn được mà rơi nước mắt, Cố Ngữ cảm thấy rất tủi thân, muốn về nhà cùng bố mẹ!