Bộ phim đã bắt đầu, mở đầu là những âm thanh trầm thấp cùng hình ảnh u ám. Hiện ra trước mắt là một tòa nhà cổ kính, rộng lớn và uy nghiêm. Trong sân có một cây hòe già, trên cành cây lơ lửng một bóng dáng màu đỏ. Bóng dáng ấy nhẹ nhàng, thoạt nhìn giống như một nữ tử mặc áo đỏ, nhưng khi nhìn kỹ hơn, đó chỉ là một bộ áo cưới màu đỏ.
Khi Hứa Mộng Du vừa khẳng định rằng đó chỉ là một bộ quần áo, đột nhiên chiếc áo xoay lại, để lộ ra khuôn mặt của một nữ quỷ máu me đầm đìa.
Tim Hứa Mộng Du chợt thót lên một nhịp, cậu đưa tay ôm ngực, thầm chửi:
"Mẹ kiếp, mới vào phim mà đã dọa người thế sao?"
Người bên cạnh quan tâm hỏi:
" Cậu sợ à?"
Đụng đến thể diện đàn ông, cậu chỉ có thể lắc đầu, cố giữ bình tĩnh mà đáp: "Không sợ."
Hạ Tư Lê dù đã nhìn thấu sự căng thẳng của cậu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tiếp theo là một khoảng thời gian dài yên tĩnh, trong phòng chỉ còn lại âm thanh của bộ phim.
Trên màn ảnh, xuất hiện một nhóm thanh niên trẻ tuổi. Họ mặc những bộ quần áo đặc trưng của những năm 70-80, trên lưng đeo cặp sách, vừa tan học trở về. Vì quãng đường về nhà rất xa, họ đã đi từ lúc chạng vạng cho đến khi trời tối hẳn.
"Ơ? Sao lại thiếu một người?" Một nam sinh quay đầu lại, thắc mắc.
Ban đầu rõ ràng có sáu người, nhưng giờ chỉ còn lại năm.
"A Văn đâu? A Văn biến mất rồi!"
Cả nhóm lập tức xoay người lại, vội vàng tìm kiếm. Giữa bóng tối dày đặc của khu rừng, cỏ cây um tùm, họ tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng A Văn đâu.
"Sao lại thế này? Chẳng lẽ bị quỷ bắt đi rồi?"
Chưa kịp định thần, một tiếng hét thất thanh lại vang lên.
"Không ổn! Tiểu Vương cũng biến mất rồi!"
Lúc này, mọi người mới thực sự cảm thấy bất an, hoảng sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.
Ngày hôm sau, cùng thời gian, cùng địa điểm, chỉ còn lại bốn người.
Nhưng lần này, họ bất ngờ nhìn thấy A Văn - người đầu tiên bị mất tích.
Cả nhóm vui mừng chạy đến:
"A Văn! Thật là ngươi sao? Ngươi đã đi đâu vậy?"
A Văn đờ đẫn nhìn họ, rồi chậm rãi đáp: "Ta không phải A Văn, ta là Tiểu Vương."
Ngay sau đó, từ phía sau lại có một người khác bước ra. Người này có khuôn mặt giống hệt Tiểu Vương, nhưng lại tự xưng là A Văn.
Chỉ thấy A Văn và Tiểu Vương cùng tiến lại gần nhau, gọi tên đối phương một cách kỳ lạ. Không khí quanh họ lạnh đến mức khiến cả nhóm sởn da gà.
Nhạc nền trầm thấp, rợn người vang lên. Hứa Mộng Du cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là ánh mắt của A Văn và Tiểu Vương-trống rỗng như thể linh hồn đã bị hút sạch.
Ngay lúc này, một giọng nói khác vang lên từ phía sau:
"Các ngươi đang tìm A Văn sao?"
"Ta mới là A Văn thật sự."
Cả nhóm đồng loạt quay đầu lại. Trước mắt họ, người vừa lên tiếng đang ôm trong tay một cái đầu đầy máu.
Cái đầu ấy chính là của A Văn. Đôi mắt trợn tròn, to như chuông đồng, nơi khóe mắt chảy xuống hai dòng huyết lệ. Miệng hắn hé mở, chính câu nói vừa rồi đã thốt ra từ đó.
"A!!!"
Tiếng thét kinh hoàng vang lên, đồng thời Hứa Mộng Du cũng hét to một tiếng. Không kịp suy nghĩ, cậu nhào về phía Hạ Tư Lê, hai tay nắm chặt lấy áo ngủ của anh, vùi mặt vào cánh tay đối phương để tìm chút an toàn.
Hạ Tư Lê nhìn lên màn ảnh, vẻ mặt vẫn không chút dao động. Ngược lại, anh còn ngạc nhiên hơn bởi phản ứng của Hứa Mộng Du.
【 Mẹ ơi, làn đạn hộ thể, làn đạn hộ thể! 】
【 Vì sao nửa đêm nửa hôm lại đi xem phim ma cùng mấy người thế này chứ? 】
【 Ôm nhau đi! Ôm nhau đi nào! 】
【 Rải hoa! Các tỷ muội, chúng ta thành công rồi! 】
【 Vì được thấy một cái ôm này, tôi đã dũng cảm cắn răng xem hết phim ma, các người nhất định không được làm tôi thất vọng, ôm lâu một chút, siết chặt vào! 】
Hạ Tư Lê bị Hứa Mộng Du làm phân tâm, anh cảm giác rõ ràng được hơi ấm từ đối phương áp sát lên da mình.
Anh liếc nhìn Hứa Mộng Du, nhàn nhạt nói:
"Không phải nói không sợ sao?"
Hứa Mộng Du hơi chột dạ, lúng túng đáp:
"Chủ yếu là... nó xuất hiện đột ngột quá."
Ý thức được mình dựa quá gần, cậu vội lùi sang một bên. Nhưng vừa mới dịch ra một chút, trên màn ảnh liền xuất hiện một cảnh kinh hoàng,thanh niên đang ôm cái đầu máu me cười quỷ dị, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Vương, ngươi đang nói gì thế?"
Ngay sau đó, hắn đưa tay đến trước mặt cái đầu, rồi trực tiếp *móc ra nhãn cầu* của nó.
" A!!!"
Hứa Mộng Du lập tức rụt người lại, lần nữa chui về bên cạnh Hạ Tư Lê, kéo chăn lên che kín cả hai.
Đây không phải phim kinh dị kiểu Trung Quốc sao? Vì sao lại có những cảnh máu me thế này?!
Trên màn ảnh, nhóm người hoảng sợ bỏ chạy tán loạn. Thanh niên cầm cái đầu cũng vứt bỏ nó, quay người chạy về một hướng nào đó.
Trong rừng, một thiếu nữ xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc dài tung bay, làn da trắng như tuyết.
"Thúy Thúy!"
Thanh niên mừng rỡ chạy về phía cô, lớn tiếng gọi tên.
Thiếu nữ nở một nụ cười, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, để lộ hàm răng trắng sắc bén.
"A Văn ca ca."
???
Tại sao cô ta cũng gọi hắn là A Văn?
Rốt cuộc ai mới là A Văn thật sự?!
Thanh niên đáp lại:
"Thúy Thúy, A Văn ca ca đến tìm muội."
Thiếu nữ cúi đầu, lộ ra vẻ mặt e thẹn. Hóa ra, cô là một người mù.
"A Văn ca ca, Thúy Thúy vẫn luôn nhớ huynh."
"Đi thôi, ta đưa muội về nhà."
"Được!"
Thanh niên đưa thiếu nữ đến bên một chiếc xe đạp, để cô ngồi lên yên sau, rồi đạp xe chở cô đi dưới ánh trăng.
Thiếu nữ vòng tay ôm eo thanh niên, tựa đầu vào lưng hắn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rời rạc. Nhưng rồi, Hứa Mộng Du chợt nhận ra,chiếc váy của thiếu nữ dần dần biến thành một bộ áo cưới đỏ rực.
Áo cưới được may tinh xảo, tầng tầng lớp lớp, rộng lớn đến mức làn váy quét qua đám cỏ dại ven đường.
Thanh niên càng đạp xe, càng cảm thấy có gì đó không đúng, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.
"Ơ, sao cảm giác càng lúc càng nặng vậy?"
Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi: "Có phải huynh không dùng sức không, A Văn ca ca?"
"Ta đang dùng sức mà."
Thanh niên cố gắng đạp mạnh hơn, nhưng không hề quay đầu lại nhìn.
Thiếu nữ đột nhiên đưa tay lên ngực hắn, giọng nói đầy ý cười:
"A Văn ca ca, huynh ra nhiều mồ hôi quá."
Tay cô trượt dần từ cổ áo xuống dưới, lướt nhẹ qua làn da hắn.
"Ta có sao?" Thanh niên cứng người lại, cảm giác có gì đó cực kỳ không ổn. Càng cố gắng đạp xe, chân hắn càng mất sức.
Thiếu nữ khẽ cười, bàn tay như con rắn nước luồn qua áo sơ mi, chậm rãi vuốt v3.
"Có chứ... Ta sờ thử mà tay dính đầy rồi, trơn trượt lắm."
Tay cô lả lướt trên ngực hắn, còn thân hình thanh niên thì cứng đờ, như rơi vào một loại tra tấn kinh hoàng.
Ngay lúc ấy, trên màn ảnh, thiếu nữ phía sau bỗng ngẩng đầu lên,lộ ra một khuôn mặt đáng sợ, hệt như một xác khô, không còn chút máu thịt nào.
Thanh niên rốt cuộc chịu không nổi, dừng xe lại, xoay người đè thiếu nữ xuống đám cỏ.
Nhưng khuôn mặt thiếu nữ lại trở về dáng vẻ ban đầu, vẫn xinh đẹp như cũ, trên môi nở nụ cười e thẹn nhưng đầy kỳ quái. Cô nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói mềm mại:
"A Văn ca ca."
Thanh niên cúi xuống, giọng nói trầm thấp:
"Ca ca thực sự rất thích muội. Muội có thích ca ca không?"
Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt cô.
Thiếu nữ nhẹ nhàng đáp:
"Thích, muội thích."
Thanh niên nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại hơi tối lại, giọng điệu đột nhiên mang theo một tia kỳ lạ:
"Vậy muội thích A Văn ca ca hơn, hay thích Tiểu Vương ca ca hơn?"
Thiếu nữ không chút do dự, cười rạng rỡ:
"Muội thích nhất A Văn ca ca."
Hình ảnh tối tăm, bóng đêm phủ kín cả khu rừng. Hai thân thể quấn lấy nhau, đắm chìm trong hoang dại, đám cỏ dưới thân xào xạc như bị gió đùa giỡn.
Hứa Mộng Du cảm thấy mặt nóng bừng, tai đỏ lựng.
Rõ ràng là phim kinh dị, tại sao lại có cảnh khiến người ta ngượng ngùng thế này?!
Chủ yếu là Hạ Tư Lê đang ngồi ngay bên cạnh. Hai người cùng nhau xem loại hình ảnh này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Quan trọng hơn là...Hứa Mộng Du còn đang ôm lấy cánh tay Hạ Tư Lê.
Nhận thức được điều này, cậu giật mình như bị điện giật, vội vàng lui ra xa.
Để giảm bớt căng thẳng, cậu bắt đầu không ngừng bẻ ngón tay, hết bẻ tay trái lại đến tay phải.
Hạ Tư Lê cũng dời mắt khỏi màn hình, lơ đãng liếc nhìn bàn tay đang không ngừng xoay vặn của Hứa Mộng Du.
【 HAHAHAHA, hai người này nhìn có vẻ ngại ngùng ghê! 】
【 Cười muốn xỉu, có gì mà không xem được? Cùng nhau học tập chút kỹ thuật diễn xuất đi nào! 】
【 Đều là người trưởng thành rồi, sao lại thẹn thùng như vậy? Không bằng ôm nhau thân mật chút đi! 】
【 Đúng đó, ngay tại chỗ diễn thử một màn cho chúng ta coi đi! 】
Hứa Mộng Du bẻ đến nỗi các khớp tay kêu răng rắc, rõ ràng mắt không nhìn màn hình, nhưng tai lại nghe rõ từng âm thanh phát ra từ bộ phim.
Trước đây khi còn đi học, cậu từng nghe nói nhiều nam sinh thích tụ tập với nhau để xem loại phim này. Khi đó cũng có người rủ cậu đi cùng, nhưng cậu đã từ chối.
Không biết Hạ Tư Lê có từng trải qua chuyện này chưa?
Đúng lúc này, giọng nói trầm thấp vang lên ngay phía trên đầu cậu:
"Đừng bẻ nữa, cẩn thận gãy tay đấy."
Hứa Mộng Du đỏ bừng cả mặt, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
【 Hai người này thật sự quá ngây thơ! Đây là dáng vẻ của những người từng yêu đương sao? 】
【 Du bảo của chúng ta thật dễ đỏ mặt quá đi! 】
May mà bộ phim cũng nhanh chóng đi đến hồi kết.
Trên màn ảnh, thanh niên bị nữ quỷ đưa về tòa nhà âm khí dày đặc kia.
"Đây là nhà của muội sao? Nhìn xa hoa quá."
Nữ quỷ nắm tay hắn, dịu dàng đáp: "Ừ, đây là nhà của ta. Nơi này luôn hoan nghênh mọi vị khách đến đây."
Thanh niên tò mò hỏi:
"Vậy ta là người thứ mấy?"
Nữ quỷ khẽ nhếch môi đỏ, nở một nụ cười như tiếng chuông bạc:
"Người thứ... 108."
"108..."
Thanh niên ngây người, nhưng vẫn nắm lấy tay nàng, háo hức hỏi:
"Vậy khi nào chúng ta có thể thành thân?"
Nữ quỷ dịu dàng vuốt v3 tay hắn: "Đêm mai có được không? Hôm nay phải chuẩn bị một chút đã."
"Được!" Thanh niên vui vẻ đồng ý.
Hình ảnh chuyển cảnh, đêm hôm sau.
Tiếng chiêng trống vang trời, tiếng kèn xô-na rộn ràng. Một đoàn đón dâu dài dằng dặc đi xuyên qua khu rừng rậm.
Thanh niên hôm nay mặc một bộ hỉ phục đỏ rực, trước ngực cột một đóa hỷ lụa to, khuôn mặt rạng rỡ hồng hào.
Phía sau hắn là một kiệu hoa lớn phủ lụa đỏ, do tám tráng đinh nâng đi.
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng bỗng nhiên...
Một người xuất hiện, chắn ngang đường đi.
Kẻ đó toàn thân mặc áo trắng vấy đầy máu, ngay cả tóc cũng ướt đẫm vết máu khô.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên:
"Ta mới là A Văn, người thành thân phải là ta."
Hắn đưa tay chỉ thẳng vào tân lang, giọng nói đầy oán hận:
"Là ngươi giết ta! Là ngươi giết ta!"
Ngay lập tức, A Văn xuất hiện trước mặt thanh niên, hai tay bóp chặt lấy cổ hắn, sau đó siết hắn đến chết ngay tại chỗ.
Cả đoàn rước dâu hoảng sợ tột độ, có người bị dọa đến suýt tiểu ra quần.
Nhưng họ còn chưa kịp chạy, lại nhìn thấy A Văn chậm rãi cởi bộ hỉ phục trên người tân lang, ung dung mặc vào.
Sau đó, hắn bình thản ra lệnh:
"Tấu nhạc, tiếp tục lên đường."
Mọi người như bị trúng tà, giống những con rối vô hồn, tiếp tục bước đi.
Đoàn rước dâu đến trước tòa nhà cổ.
Họ đưa tân nương vào kiệu hoa, mà tân nương hoàn toàn không phát hiện tân lang đã bị đánh tráo.
A Văn - hay đúng hơn là Tiểu Vương, vui vẻ đón tân nương về nhà.
Hắn nhẹ giọng thì thầm:
"Thúy Thúy, cuối cùng ta cũng cưới được nàng. Giờ nàng đã thuộc về ta."
Nhưng... hắn vốn không phải A Văn.
Ngay từ đầu, Tiểu Vương đã theo dõi A Văn và Thúy Thúy hẹn hò.
Hắn say mê Thúy Thúy, đến mức ra tay giết A Văn, sau đó thế chỗ hắn, tiếp tục hẹn hò cùng nàng.
Nhưng hắn không ngờ rằng...
Chính hắn cũng bị một ai đó đoạt lấy thân xác.
Sau đó ký ức của hắn đứt đoạn, tất cả chìm vào bóng tối.
Đến khi tỉnh lại, hắn toàn thân đẫm máu, xung quanh văng vẳng tiếng kèn xô-na rợn người.
Lần theo âm thanh ấy, hắn tìm đến đoàn rước dâu, và nhìn thấy chính mình... đang làm tân lang.
Hắn đã giết được người kia, Thúy Thúy cuối cùng cũng thuộc về hắn.
Nhưng...
Đoàn rước dâu vẫn không thể rời khỏi khu rừng.
Họ đi mãi, đi mãi, như thể đã rơi vào mê cung, không còn đường ra.
Mà tiếng kèn xô-na vẫn không ngừng vang vọng, mỗi lúc một u ám, càng nghe càng giống khúc nhạc đưa tang.
" Kỳ lạ thật đấy."Hứa Mộng Du lên tiếng bình luận.
Ngoài cửa sổ, mưa gió gào thét, từng đợt gió lạnh luồn qua kẽ tay cậu, khiến cậu run rẩy.
Cậu quay sang Hạ Tư Lê, thì thầm:
"Anh có cảm thấy lạnh không?"
Hạ Tư Lê thản nhiên đáp:
"Đóng cửa sổ lại đi."
Hứa Mộng Du liếc nhìn cửa sổ, lúc này mới nhận ra mình đang ngồi gần cửa nhất.
Theo lẽ thường, cậu nên là người đứng lên đóng cửa.
Nhưng... cậu không dám.
Cậu dịu giọng năn nỉ, chỉ đủ để hai người nghe thấy:
" Anh đi được không? Ca ca~"
Hạ Tư Lê bị cách xưng hô này làm tê dại cả người, nhưng cũng không nói gì.
Anh xốc chăn, đứng dậy, chân dài vượt qua người Hứa Mộng Du, đi đến bên cửa sổ.
"Tôi không đóng kín đâu, nếu không sẽ rất ngột ngạt."
Anh nói xong, liền đẩy khung cửa sổ hạ xuống một nửa.
Đúng lúc này.
Trong phim, Tiểu Vương phấn khởi bước đến bên kiệu hoa, tim đập thình thịch, háo hức vén tấm màn lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy-
Hắn nhìn thấy tân nương đang ôm một cánh tay người... cắn xé như dã thú.
Bên trong kiệu lụa đỏ, năm cái đầu xếp chồng lên nhau, tất cả đều là bạn cũ của hắn, một trong số đó hiện đang nằm trong lòng cô dâu, đó chính là A Văn mà nàng yêu thích nhất. A Văn mở to mắt nhìn Tiểu Vương ở ngoài kiệu, ánh mắt như muốn nói: Ngươi xem, ta vẫn là người được sủng ái nhất.
Hứa Mộng Du nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng thoát khỏi bộ phim kinh dị này.
Cậu vùi mình sâu hơn vào trong chăn, như thể muốn trốn khỏi toàn bộ cảm giác đáng sợ vừa rồi.
Nhưng Hạ Tư Lê vừa rời đi, chiếc giường đã trở nên lạnh lẽo, thiếu mất hơi ấm quen thuộc.
Cậu hốt hoảng kêu lên:
"Hạ Tư Lê, anh mau quay lại!"
"Đã quay lại."
Hạ Tư Lê đóng cửa sổ xong, chậm rãi quay lại giường.
Anh nhấc chăn lên, ngồi xuống bên cạnh Hứa Mộng Du.
"Có đáng sợ đến thế không?"
Hứa Mộng Du trợn trắng mắt trong lòng:
"Này còn chưa đủ đáng sợ sao?!"
Nhưng cậu không dám nói ra.
Hạ Tư Lê bất chợt đưa tay ra trước mặt cậu, thản nhiên nói:
"Sợ thì nắm lấy tôi."
Hứa Mộng Du không chút khách khí.
Không chỉ nắm lấy bàn tay ấy, mà cả người còn nhích lại gần hơn.
Hạ Tư Lê khẽ giật mình, nhưng không đẩy ra.
Cuối cùng, một giờ chịu đựng cũng trôi qua.
Tổ tiết mục thông báo nhiệm vụ trừng phạt hoàn thành, từ giờ họ có thể tự do sắp xếp thời gian.
Hạ Tư Lê đứng dậy, kéo lại màn chiếu, che đi ánh sáng rực rỡ từ màn hình .
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn hơi thở của hai người.
Anh quay lại, hỏi:
"Ngủ chứ?"
Hứa Mộng Du gật đầu:
" Ừm."
Hứa Mộng Du trở mình, lần này quay sang phía Hạ Tư Lê.
Trong phòng tối om, chỉ có một tia sáng nhạt nhòa từ khe cửa sổ len vào.
Cậu nhìn sang bên cạnh, thấy Hạ Tư Lê nằm thẳng, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trầm tĩnh, hơi thở đều đặn.
Tựa hồ đã ngủ rất sâu.
Thật hâm mộ.
Nhanh như vậy liền ngủ được.
Nhưng bản thân cậu thì không xong rồi.
Trong đầu toàn là cảnh trong phim ma.
Cứ nhắm mắt một cái, lại thấy nữ quỷ mặc áo cưới đỏ rực đang nở nụ cười quỷ dị,hay A Văn kia trợn tròn mắt đầy máu, dường như đang nhìn thẳng vào cậu.
Hứa Mộng Du run lên một cái, lại mở mắt ra.
Quan trọng nhất là
Cậu rất muốn đi WC.
Nhưng nhà vệ sinh ở dưới lầu, bên ngoài vừa tối vừa mưa, hơn nữa cậu vừa xem xong phim ma...
Bây giờ mà đi WC một mình?
Không thể nào.
Nhịn vậy.
Nhịn một lát, ngủ rồi thì sẽ không muốn đi nữa.
Hứa Mộng Du cố gắng ấp ủ cơn buồn ngủ, bắt đầu đếm cừu trong đầu.
Một con dê... hai con dê... ba con dê...
Nửa giờ sau.
Cậu vẫn tỉnh như sáo.
Thôi xong.
Càng nhịn càng muốn đi.
Không khí mờ ám mà kỳ quái.
Hứa Mộng Du ôm bụng nhỏ, nước tiểu càng ngày càng gấp, nhưng lại không thể mở miệng được.
Cậu xoắn xuýt, nói hay không nói?
Bên cạnh Hạ Tư Lê bỗng nhiên cất giọng trầm thấp:
"Lạnh à?"
"A?"
Hứa Mộng Du ngẩn ra, ngây ngốc hai giây rồi vội lắc đầu:
"Không phải."
"Vậy sao còn chưa ngủ?"
"Sắp rồi."
"Tôi khiến cậu mất ngủ à?"
Hạ Tư Lê xoay người, lần này mặt hướng về phía cậu.
Khoảng cách giữa hai người lập tức gần hơn.
Hứa Mộng Du do dự chốc lát, lại cẩn thận dịch sang gần một chút.
Không khí bỗng trở nên đặc quánh.
Bóng tối trong phòng càng khiến thính giác nhạy bén hơn.
Hạ Tư Lê cảm nhận được từng cử động nhỏ của người bên cạnh.
"Học trưởng?"
Một giọng nói mềm nhẹ vang lên bên tai.
Hô hấp nóng rực phả lên chóp mũi.
Ngứa.
Nóng
Hạ Tư Lê bỗng nhớ đến nữ quỷ trong phim gọi 'A Văn ca ca'.
Giây tiếp theo, anh bất giác nhập vai, trầm giọng ừ một tiếng.
" ừm."
Hứa Mộng Du ngập ngừng, ấp úng, như thể đang thẹn thùng:
"Anh....."
Không gian tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Anh mở mắt và hỏi:
" Cậu muốn nói gì?"
Hứa Mộng Du ngượng ngùng:
"Tôi chỉ muốn hỏi... anh có muốn... anh có muốn..."
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, giống như một con cáo đang cố tình làm nhột trái tim người khác.
" Cậu muốn nói gì thế?"
Hứa Mộng Du hỏi:
" Anh có muốn đi vệ sinh không?"
Hạ Tư Lê: "..."
"Chúng ta đi có thể đi chung."
"............"
Căn phòng nhỏ hẹp, cùng một chiếc giường, cùng chăn chung gối.
Thật sự là, không thích hợp để nói chuyện phiếm vào ban đêm.
Không khí im lặng ba giây.
Sau đó
"......"
Hạ Tư Lê thật sự không biết nên nói cái gì.
Hứa Mộng Du cảm thấy chính mình rất mất mặt.
Nhưng hết cách rồi!
Sợ ma lại mắc tiểu, cậu không thể nhịn thêm nữa.
Vì thế, cậu không từ bỏ, tiếp tục dùng giọng điệu dụ dỗ:
" Đi cùng nhau nha."
"........."
Hạ Tư Lê không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm người trước mặt.
Hứa Mộng Du rụt cổ, nhỏ giọng bổ sung:
"Anh là học trưởng, học trưởng phải có trách nhiệm với học đệ, có đúng không?"
Hạ Tư Lê: "......"
Anh cảm thấy mình cần phải suy nghĩ lại về nhân sinh.
Phim ma còn chưa dọa anh đến nỗi đầu óc choáng váng.
Nhưng Hứa Mộng Du thì có.
Nữ quỷ trong phim cũng sẽ không kêu 'A Văn ca ca' cùng đi WC.
Chuyện gây mất hứng như vậy, chỉ có Hứa Mộng Du làm được.