Buổi trưa, sau bữa ăn, Hứa Mộng Du bị Hạ Tư Lê kéo lên sân thượng tầng ba.
"Anh đang làm gì vậy? Anh thích sân thượng đến vậy sao?"
"Ừ, vì ở đây không thể nhìn thấy biển, nên chỉ có thể lên sân thượng."
Hạ Tư Lê nắm tay cậu, cả hai cùng dựa vào tường. Ánh mặt trời bị che khuất, không thể chiếu thẳng vào họ. Anh chợt hỏi:
"Bạn học Hứa, em... có thích anh chút nào không?"
"?!?"
Hứa Mộng Du mở to đôi mắt hạnh nhân, trong ánh mắt lấp lánh tia nắng vàng. Trái tim cậu run rẩy dữ dội, hoảng hốt kêu lên:
"Hả?"
Hạ Tư Lê nghiêng người, hơi cúi đầu che đi ánh sáng chói chang, rồi kiên nhẫn lặp lại:
"Anh hỏi... em có thích anh một chút nào không?"
Hôm nay, Hạ Tư Lê mặc một chiếc áo nỉ mỏng, trắng tinh khôi, trông giống như một chàng sinh viên đại học.
Tim Hứa Mộng Du đập thình thịch như tiếng chân nai chạy, cậu lắp bắp:
"Em... Em..."
Hạ Tư Lê khẽ cười, khóe mắt cong lên thành một đường sáng rực:
"Phải không? Em thích anh. Em đã sớm thích anh từ lâu rồi."
"Ngay từ ngày đầu tiên đi học, khi em lặng lẽ theo sau anh,em đã thích anh rồi ."
Hứa Mộng Du sững sờ. Làm sao Hạ Tư Lê biết cậu đã đi theo anh vào ngày đầu tiên đến trường?
Đó là chuyện của nhiều năm trước. Khi ấy, cậu định đến văn phòng để báo cáo, nhưng vô tình trông thấy Hạ Tư Lê. Theo một quán tính khó hiểu, cậu cứ thế lặng lẽ đi theo anh dọc hành lang. Đến khi giật mình nhận ra, cậu mới biết mình đã đi quá xa và lỡ mất văn phòng.
"Em theo dõi anh đúng không?"
Hạ Tư Lê bật cười, ánh mắt sáng rỡ.
"Cái đuôi nhỏ ."
"Anh... sao anh biết?"
Hứa Mộng Du sững sờ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại biết được chuyện này.
Hạ Tư Lê nhún vai:
"Có người đã báo với anh rằng Hứa Mộng Du thích anh."
"Ai?"
Hạ Tư Lê thản nhiên lấy từ trong túi ra một mẩu giấy vuông, giơ lên trước mặt cậu:
"Đây là bằng chứng."
"?"
Hứa Mộng Du vội vươn tay định giật lấy, nhưng Hạ Tư Lê nhanh chóng giơ cao tờ giấy quá đầu, khiến cậu với không tới. Cậu nhảy lên, gấp gáp nói:
"Cho em xem một chút!"
Cậu nhất định phải biết ai là người đã viết bức thư tố cáo này.
"Đưa đây ngay!"
Nhìn thấy Hạ Tư Lê vẫn không chịu đưa, Hứa Mộng Du quyết định chơi lớn,cậu bất ngờ nhảy lên ôm chầm lấy anh, hai chân quấn chặt quanh eo, vươn tay giật mạnh tờ giấy.
Hạ Tư Lê hoàn toàn không ngờ cậu sẽ làm vậy. Sợ cả hai bị ngã, anh vội vàng giữ chặt lưng cậu để giữ thăng bằng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một cảm giác lạ lẫm ập đến khiến Hạ Tư Lê bất giác căng thẳng.
Không chỉ vậy, hơi thở của cậu gần sát bên tai, mang theo một làn hơi nóng.
Hứa Mộng Du mở tờ giấy ra, nhưng bên trong hoàn toàn trống trơn. Cậu sững sờ, ngước mắt nhìn Hạ Tư Lê:
"Gì đây? Sao lại không có gì? Anh đùa em à?!"
Hạ Tư Lê bật cười, nhìn cậu đầy ẩn ý:
"Không phải đâu, anh chỉ đang diễn cùng em thôi."
"Diễn?"
"Đúng vậy, em không đọc kịch bản mà đạo diễn Lương đưa cho sao? Vừa rồi anh diễn cũng rất nhập tâm đấy."
Hứa Mộng Du chớp mắt, vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tai Hạ Tư Lê hơi đỏ lên, giọng nói có chút ngại ngùng:
"Chỉ là… đoạn em nhảy lên người anh, trông cũng khá giống đang diễn thật đấy."
"????"
Phải mất vài giây Hứa Mộng Du mới kịp phản ứng. Hóa ra những lời Hạ Tư Lê nói nãy giờ đều là lời thoại trong kịch bản. Nhưng vì cậu chưa từng đọc qua nên hoàn toàn không biết anh đang đóng vai gì.
Khi nhận ra điều này, cậu chợt thấy nóng bừng cả mặt. Đôi chân quấn quanh eo Hạ Tư Lê cũng như đang bốc cháy. Cậu lập tức buông người nhảy xuống, bối rối xin lỗi:
"Em không cố ý."
"Ừ." Hạ Tư Lê quay mặt đi, giọng nói có chút nhỏ lại, mang theo chút oán trách:
"Nhưng lần sau đừng siết chặt như vậy nữa… sắp nghẹt thở rồi."
"??!!"
Mặt Hứa Mộng Du lập tức đỏ bừng. Không nói thêm lời nào, cậu vội vàng ném tờ giấy về phía Hạ Tư Lê rồi lao nhanh xuống cầu thang.
Sáng hôm sau, Hứa Mộng Du vừa mở cửa phòng đã thấy một bó hoa đặt ngay trước cửa. Bên cạnh đó là một lá thư với dòng chữ đầu tiên ghi rõ:
[Tiểu Du thân mến.]
Cậu nhíu mày, tự lẩm bẩm:
"Hôm nay Hạ Tư Lê lại bày trò gì đây?"
Cầm bó hoa và lá thư vào phòng, cậu mở thư ra. Bên trong chỉ có vỏn vẹn ba dòng ngắn ngủi:
Tiểu Du, Hôm nay tôi có chút việc phải ra ngoài, sẽ về muộn. Những bông hoa hồng sáng nay ở chợ rất đẹp, hy vọng em thích chúng. Anh sẽ nhớ em.
Nhìn những dòng chữ ngay ngắn trên giấy, khóe môi Hứa Mộng Du bất giác cong lên. Hạ Tư Lê này... thật sự là...
Cậu cẩn thận gấp lá thư lại, nhét vào phong bì rồi cất vào ngăn đựng va li.
Vì hôm nay Hạ Tư Lê không có ở đây, Hứa Mộng Du quyết định không ra ngoài mà dành thời gian trong phòng để sáng tác ca khúc.
Đến trưa, điện thoại reo lên. Là Tào Dĩnh gọi đến.
"Tiểu Du em ăn trưa chưa?"
"Ừm, có chuyện gì không, chị Dĩnh?"
"Không có gì quan trọng, chỉ là chị vừa nghe được một tin tức thú vị. Em biết Dilan, nhà tài trợ của chương trình này, đúng không?"
"Biết. Sao vậy?"
Tào Dĩnh hạ giọng, như thể đang tiết lộ một bí mật:
"Em còn nhớ giải thưởng bí ẩn cuối cùng của chương trình không? Theo luật chơi, thợ săn nếu ẩn nấp thành công và cuối cùng nắm tay được hiệp sĩ thì sẽ nhận được phần thưởng do Dilan trao tặng. Chị vừa nghe người trong giới nói rằng... phần thưởng này chính là hợp đồng đại diện thương hiệu của Dilan trong năm sau."
Tào Dĩnh càng nói càng phấn khích:
"Tiểu Du, em có biết giá trị của Dilan lớn thế nào không? Không chỉ là mức thù lao quảng cáo cao ngất ngưởng, mà còn là địa vị nữa! Những ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí đều khao khát có được hợp đồng quảng cáo của họ. Chỉ cần một nghệ sĩ bình thường nhận được lời mời từ Dilan, địa vị sẽ lập tức thăng hạng!"
Hứa Mộng Du mỉm cười:
"Nghe có vẻ thú vị thật."
"Tiểu Du, ban đầu khi em chọn làm thợ săn trong chương trình, chị đã nghĩ sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng bây giờ không ai nhận ra thân phận thật của em. Nếu em có thể sống sót đến cuối cùng, phần thưởng này có thể sẽ thuộc về em."
"…Em sao?"
"Đúng vậy! Hơn nữa, em còn có thể khiến một người đàn ông thẳng thắn như Hạ Tư Lê rung động. Hai người có cơ hội ở bên nhau, mà còn có thể giành được giải thưởng lớn. Ban tổ chức và khán giả đều nghĩ rằng Hạ Tư Lê là thợ săn, nhưng chị không tin. Nếu cậu ta thực sự muốn phần thưởng cuối cùng, cậu ta hoàn toàn có thể săn một cô gái để tăng cơ hội chiến thắng. Nhưng cậu ta lại chọn em, điều đó chứng tỏ cậu ta thực sự thích em!
Hơn nữa, Hạ Tư Lê vốn là người của công ty Dilan. Cậu ta chắc chắn biết thông tin nội bộ. Nhưng vì đã là người đại diện của công ty, cậu ta không thể nào giành phần thưởng này cho mình được. Vậy nên, nếu em có thể chiến thắng, em sẽ là người nhận được hợp đồng đại diện!"
Giải thưởng lớn…
Hứa Mộng Du chưa từng nghĩ đến chuyện giành phần thưởng cuối cùng. Cậu chỉ muốn bình thản vượt qua mối quan hệ này, không muốn rơi vào vòng lặp không lối thoát như nguyên tác miêu tả. Nhưng bây giờ, cậu đã gặp Hạ Tư Lê, và Hạ Tư Lê lại yêu cậu. Điều này đối với cậu đã là một chiến thắng ngoài mong đợi.
Ngày mai là ngày nắm tay. Nếu cậu thực sự thành công nắm tay Hạ Tư Lê với tư cách thợ săn, anh ấy sẽ nghĩ gì đây?
Không, giữa họ không nên có bất kỳ sự tiếp cận nào mang tính toán trước.
"Chị Dĩnh, em quyết định rồi. Đoàn chương trình sẽ cho em một cơ hội cuối cùng để thay đổi thân phận, em muốn đổi."
"Hả?" Tào Dĩnh kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Hứa Mộng Du cười nhẹ, giọng nói chắc chắn:
"Dù phần thưởng cuối cùng rất hấp dẫn, nhưng em không muốn Hạ Tư Lê nghĩ rằng em chọn anh ấy chỉ vì giải thưởng."
Tào Dĩnh nghe vậy thì im lặng một lúc, sau đó thở dài.
"Chị Dĩnh, chị giận à?"
"Không…" Giọng Tào Dĩnh dịu lại, mang theo chút thương xót.
"Tiểu Du, chị chỉ thấy thương em thôi. Em tốt bụng quá. Nếu cuối cùng Hạ Tư Lê dám lừa dối em, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta."
Hứa Mộng Du bật cười:
"Chị yên tâm, em quen anh ấy đủ lâu để biết rằng anh ấy là người tốt."
Tào Dĩnh trầm ngâm rồi hỏi lại:
"Em chắc chắn với quyết định của mình chứ?"
"Chắc chắn." Hứa Mộng Du phân tích một cách lý trí:
"Việc thăng tiến trong sự nghiệp không thể đạt được chỉ sau một đêm. Hơn nữa, triết lý thương hiệu của Dilan luôn hướng tới tình yêu chân thành. Chị nghĩ một công ty như vậy sẽ chọn một kẻ lừa gạt tình cảm người khác làm gương mặt đại diện sao?"
Tào Dĩnh bật cười:
"Xem ra em cũng hiểu rõ về Dilan đấy nhỉ?"
Hứa Mộng Du gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
"Ừm, dạo gần đây em có tìm hiểu về họ."
Vì muốn hiểu rõ hơn về Hạ Tư Lê, cậu đã dành thời gian nghiên cứu về công ty của anh ấy.
Tào Dĩnh gật gù:
"Những gì em nói rất có lý. Dilan luôn đặt ra tiêu chuẩn rất cao cho người phát ngôn, đặc biệt là về đời tư. Nếu một người có quá nhiều scandal, họ sẽ bị loại ngay lập tức. Hơn nữa, chuyện về hợp đồng chứng thực này cũng chỉ là tin đồn, chưa có gì chắc chắn cả.
Nếu em đã quyết định rồi, Tiểu Du, thì chị sẽ ủng hộ em. Chương trình hẹn hò này cũng sắp kết thúc rồi. Chị chúc em và bạn trai tương lai sẽ có một cái kết viên mãn nhé."
Hứa Mộng Du bật cười:
"Cảm ơn chị Dĩnh."
"Nhớ gửi kẹo cưới cho bọn chị nữa đấy!"
"Nếu bọn em thực sự nắm tay nhau thành công, em nhất định sẽ khoe với mọi người."
Sau khi cúp máy, Hứa Mộng Du đặt điện thoại xuống. Đúng lúc này, đạo diễn gửi thông báo rằng tối nay sẽ có một bữa tiệc tổ chức tại trang viên. Điều đó có nghĩa là anh không cần phải ra biển để ghi hình nữa.
Hứa Mộng Du nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Hạ Tư Lê, mau trở về đi.
Nhưng cậu đợi mãi. Mặt trời đã khuất sau dãy núi, bóng đêm dần buông xuống, vậy mà Hạ Tư Lê vẫn chưa về.
Cậu bước đến phòng đạo diễn, lo lắng hỏi:
"Đạo diễn Vương, Hạ Tư Lê có nói khi nào sẽ quay lại không?"
Vương Hạo ngẩng đầu lên, trấn an: "Cậu ấy nói sẽ về vào buổi tối. Để tôi gọi hỏi thử xem."
Ông cầm điện thoại lên bấm số, nhưng đầu dây bên kia không có ai bắt máy.
"Không ai nghe máy... Chắc cậu ấy đang bận, đợi thêm chút nữa đi."
Hứa Mộng Du tiếp tục chờ. Nửa tiếng trôi qua, bầu trời càng lúc càng tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hạ Tư Lê đâu.
Trong trang viên, bữa tiệc đã bắt đầu, tiếng nhạc vang dội khắp nơi. Cậu cảm thấy có chút bất an. Trong nguyên tác, chính vào đêm nay, chuyện không hay đã xảy ra với Hạ Tư Lê.
Không thể chờ thêm nữa, cậu quay lại tìm giám đốc lần nữa:
"Đạo diễn Vương, có thể gọi lại cho Hạ Tư Lê một lần nữa được không?"
Vương Hạo nhìn cậu, khẽ cười:
"Được rồi, để tôi thử lại."
Ông nhấn gọi lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Cười nhạt, ông lắc đầu nói:
"Có lẽ cậu ấy đã để điện thoại ở chế độ im lặng. Chắc đang bận gì đó thôi."
Vương Hạo vỗ vai Hứa Mộng Du, nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Tiểu Hứa, đôi khi không nên trói buộc đàn ông quá chặt."
Nhất là với một người xuất sắc như Hạ Tư Lê, sao có thể chỉ tập trung vào một người? Mọi người đến với chương trình hẹn hò chỉ để vui chơi, nhưng tôi e rằng có người đã lún quá sâu.
Hứa Mộng Du: “????”
Cậu há hốc miệng, định phản bác nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Thôi bỏ đi, cứ coi như là hiểu lầm.
Cậu nhanh chóng hỏi:
"Lúc Hạ Tư Lê rời đi, anh ấy có nói sẽ đi đâu không?"
Vương Hạo đáp:
"Cậu ấy đến hòn đảo."
"Cái gì?!"
Đồng tử Hứa Mộng Du co lại, cậu nắm chặt lấy Vương Hạo, gấp gáp hỏi:
"Đảo nào? Tại sao anh ấy lại đến đó? Anh ấy đi một mình sao? Anh ấy đến đó bằng cách nào?"
Vương Hạo lắc đầu:
"Tôi không rõ cậu ấy đi làm gì. Chỉ biết cậu ấy nói có việc quan trọng, rồi mượn trực thăng của tổ chương trình để đi. Nhưng đừng lo, cậu ấy không thể nào ra một hòn đảo hoang chỉ để hẹn hò với một nàng tiên cá đâu."
Nghe thấy Hạ Tư Lê đi đến nơi đó, lại còn đi một mình, lòng Hứa Mộng Du nóng như lửa đốt. Cậu lập tức chìa tay ra:
"Đạo diễn Vương, cho tôi mượn điện thoại, tôi sẽ gọi cho anh ấy ngay!"
Cậu gọi liên tục năm cuộc, nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy. Lúc này, cậu bắt đầu cảm thấy bất an. Đây không phải đơn thuần là tắt tiếng điện thoại nữa, mà có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
"Đạo diễn, ông có thể liên hệ với phi công lái trực thăng không? Gọi điện hỏi xem tình hình thế nào đi! Tôi có linh cảm rất xấu, mí mắt giật liên hồi từ sáng đến giờ. Hạ Tư Lê đi một mình như vậy liệu có an toàn không? Làm ơn, hãy xác nhận giúp tôi !"
Vương Hạo trầm ngâm. Thực ra ban đầu, ông cũng định sắp xếp người đi cùng Hạ Tư Lê, nhưng chính cậu ta đã từ chối, nói không cần ai theo cả, nên ông mới để yên.
"Được rồi, đợi chút." Vương Hạo nhíu mày, quay sang trợ lý đạo diễn. "Cậu gọi ngay cho phi công đi."
Trợ lý đạo diễn lúc này đang bận giám sát buổi ghi hình ngoài vườn, nghe giám đốc gọi liền vội vàng chạy vào phòng. Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cho phi công. Chỉ vài giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.
Hứa Mộng Du vội vàng cầm điện thoại lên, giọng gấp gáp:
"Xin chào, anh vẫn còn trên đảo chứ? Hạ Tư Lê có ở cùng anh không?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ổn:
"Chúng tôi vẫn đang trên đảo. Nhưng Savion đã ra bờ biển một lúc rồi và vẫn chưa quay lại."
"Bờ biển?" Hứa Mộng Du cảm thấy tim mình thắt lại.
"Chương trình sắp ghi hình rồi, anh có thể đi tìm anh ấy giúp tôi không?"
"Được, tôi sẽ đi gọi cậu ấy."
Sau khi cuộc gọi kết thúc, trợ lý đạo diễn ngơ ngác nhìn theo rồi hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Vương Hạo khoát tay: "Không có gì đâu. Cậu cứ để điện thoại lại rồi ra ngoài làm việc đi."
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Mộng Du, ông lại không nỡ trách móc. Lúc này, một nhân viên bước vào báo cáo chuyện khác, Vương Hạo quay sang nói:
"Tiểu Hứa, đừng quá sốt ruột. Ra ngoài tham gia ghi hình trước đi. Nếu có tin gì, tôi sẽ báo ngay."
Hứa Mộng Du gật đầu, dù lòng như lửa đốt nhưng cũng không thể cứ ngồi đó chờ. Cậu bước ra hành lang, dựa vào tường, cố tự trấn an mình rằng Hạ Tư Lê sẽ không sao. Nhưng tại sao anh ấy lại đột ngột đến hòn đảo hoang đó? Chẳng lẽ có người theo dõi và muốn hại anh ấy?
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ hành lang:
"Tiểu Du,cậu đi đâu thế? Tôi tìm cậu nãy giờ."
Là Cố Diệc Nhiên.
"Có chuyện gì vậy? Cậu không khỏe à? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu ổn chứ?"
Hứa Mộng Du lắc đầu:
"Tôi không sao."
"Vậy thì đi thôi. À mà, Hạ Tư Lê đâu rồi? Sao vẫn chưa thấy anh ấy về?"
Hứa Mộng Du tiếp tục lắc đầu. Chính cậu cũng đang tự hỏi điều đó—tại sao Hạ Tư Lê lại muốn quay lại hòn đảo hoang?
Bữa tiệc tối diễn ra tại khu vườn được trang trí rực rỡ, ánh đèn màu sáng lên giữa màn đêm. Một chiếc bàn dài hình chữ nhật đặt giữa sân, trên bàn bày đầy bánh ngọt, đồ ăn vặt và thức uống.
Các cô gái ngồi quây quần, trò chuyện vui vẻ bên bàn. Toa Toa nhìn thấy Hứa Mộng Du bước ra liền vẫy tay:
"Tiểu Du, lại đây ăn bánh đi!"
Hứa Mộng Du bước đến gần bàn, Toa Toa mỉm cười đưa cho cậu một đ ĩa bánh ngọt rồi trêu chọc:
"Hạ ca không ở đây, nên không vui nổi đúng không?"
"Không phải..."
Cậu nhận lấy đ ĩa bánh, cầm nĩa lên và cắn một miếng, nhưng lại chẳng cảm nhận được vị gì.
Từ sân khấu, Cố Diệc Nhiên vẫy tay gọi:
"Tiểu Du, lên hát một bài đi!"
Cậu lắc đầu, đặt chiếc bánh xuống bàn:
"Không đâu, mọi người cứ hát đi."
Nhưng Toa Toa không để yên, cô đẩy nhẹ cậu về phía sân khấu:
"Đi nào, đi nào! Ai cũng muốn nghe anh hát cả!"
Dưới sự thúc giục của mọi người, Hứa Mộng Du bị đẩy lên sân khấu. Cố Diệc Nhiên bật cười hỏi:
"Muốn hát bài gì đây?"
Cậu thở dài, rồi cầm lấy micro:
"Được rồi, cứ chọn bài quen thuộc đi."
Cố Diệc Nhiên gật đầu, ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu chơi nhạc. Một giai điệu quen thuộc vang lên.
[Anh Lê đâu rồi?]
"Lê ca đâu rồi? Mau gọi Lê ca về đi!"
Dưới sân khấu, có người bật cười, nhưng Hứa Mộng Du vẫn nghiêm túc hát tiếp.
[Hạ Tư Lê, nếu anh không quay về… nhà anh sẽ bị trộm mất đấy!]
Cả sân vườn bật cười, nhưng trong lòng Hứa Mộng Du lại không cười nổi.
[Tại sao anh lại vắng mặt trong đêm ghi hình cuối cùng?]
[Anh Lê đã đi đâu? Hôm nay tôi không thấy anh ấy.]
[Du bảo mong chờ điều này lắm.]
Hứa Mộng Du cầm micro, cùng Cố Diệc Nhiên hát, nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía bầu trời, nơi vầng trăng đang dần lên cao. Trời mỗi lúc một tối hơn, nhưng tin tức của Hạ Tư Lê vẫn bặt vô âm tín.
Cậu dừng lại, định xin lỗi mọi người vì không thể tiếp tục hát, nhưng đúng lúc đó, một tiếng ồn lớn vang lên. Một chiếc trực thăng xuất hiện từ bầu trời đêm, tựa như một con chim đen sà xuống mái nhà.
Tim cậu đập mạnh.
Cậu đặt micro xuống, không chút do dự chạy thẳng vào trong nhà.
Hạ Tư Lê đã trở lại!
Nhất định là anh ấy đã trở lại!
Cậu lao nhanh lên cầu thang, chạy đến sân thượng. Khi cánh quạt trực thăng dần chậm lại, một bóng dáng cao lớn bước ra khỏi cabin.
"Hạ Tư Lê!"
Nhìn thấy anh ấy vẫn bình an vô sự, Hứa Mộng Du lập tức chạy tới, nắm lấy cánh tay anh, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới.
Hạ Tư Lê bật cười:
"Em đang nhìn gì vậy?"
Anh nhướng mày trêu chọc:
"Mới đi có một ngày thôi, mà nhớ anh đến thế sao? Nghe nói em gọi điện tìm anh mấy lần liền."
Hứa Mộng Du không quan t@m đến lời trêu chọc ấy, chỉ buột miệng hỏi ngay:
"Một mình anh lên đảo làm gì? Sao lúc đi không nói trước với em?"
Giọng điệu vô thức gấp gáp, nhưng chính cậu cũng không nhận ra.
Hạ Tư Lê khẽ cười, đưa tay vò mái tóc cậu:
"Tất nhiên là có việc phải làm rồi."
Anh nhìn thẳng vào mắt Hứa Mộng Du, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:
"Không nói trước với em… vì đó là một bí mật."
"???"
Hứa Mộng Du có chút bối rối.
Cậu kéo Hạ Tư Lê sang một bên, nghiêm túc hỏi:
"Anh thực sự ổn chứ?"
Hạ Tư Lê bật cười, ánh mắt tràn đầy ý cười trêu chọc:
"Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ bị quái vật biển bắt đi à?"
Nhìn thấy anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, Hứa Mộng Du mới thầm thở phào, có lẽ thực sự không có chuyện gì.
Không nói thêm gì nữa, cậu tiến lên một bước, nhẹ nhàng tựa trán vào vai Hạ Tư Lê, giọng trầm xuống:
"Lần sau đừng đi một mình nữa."
Thân thể Hạ Tư Lê khẽ cứng lại. Đây là lần đầu tiên Hứa Mộng Du chủ động như vậy.
Anh mỉm cười, giọng nói trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết:
"Được rồi. Anh hứa. Sẽ không đi nữa."
Hứa Mộng Du dựa vào vai anh, khẽ hỏi:
"Sao anh không trả lời điện thoại của em?"
"Anh tắt tiếng mất rồi."
Hạ Tư Lê đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cậu, thì thầm xin lỗi:
"Xin lỗi, Tiểu Du. Anh khiến em lo lắng rồi."
Hứa Mộng Du lắc đầu, khẽ mỉm cười:
"Không sao. Chỉ cần anh bình an trở về là tốt rồi."