Ngày hôm sau, Hứa Mộng Du lại nhận được một tin vui, lần này đến từ Công ty Dilan.
Tào Dĩnh gọi điện, giọng đầy hưng phấn:
"Tiểu Du, em đã xem thông tin chị gửi chưa? Là Dilan đó! Dilan muốn em làm người phát ngôn! Em sẽ là đại diện thương hiệu cả năm nay. Em biết điều này có ý nghĩa gì không? Tiểu Du, em hot rồi!"
"Chị nói gì vậy? Dilan? Làm sao họ lại chọn em được?"
Hứa Mộng Du ngạc nhiên đáp.
"Họ không phải tìm ngôi sao nổi tiếng à? Mà lần này em còn không thắng giải chung cuộc của chương trình hẹn hò nữa."
Tào Dĩnh giải thích: "Chưa chắc, có thể họ nhận ra điểm sáng ở em. Dù em không giành giải lớn nhưng tình yêu của em với Hạ Tư Lê đã khiến nhiều người cảm động. Em đã từ bỏ giải thưởng để chọn tình yêu ở cuối chương trình. Hành động đó phù hợp với hình ảnh thương hiệu của họ, vì vậy họ mới chọn em."
"Tiểu Du, Dilan là một thương hiệu lớn! Rất nhiều ngôi sao trong ngành giải trí đều mong muốn được hợp tác, nhưng họ chủ động tìm đến em. Em không thể bỏ qua cơ hội này đâu. Người của Dilan sẽ mời em đến thăm công ty vào ngày mai. Sáng mai em đến, chị sẽ giúp em chuẩn bị tóc tai rồi đưa em đến đó. Em phải thể hiện thật tốt, cố gắng giành lấy sự công nhận từ họ."
"Chị Dĩnh, em sẽ cố gắng."
Cuộc gọi kết thúc, Hứa Mộng Du liền gửi tin nhắn cho Hạ Tư Lê.
[Du Du]: Em có một tin sốc muốn báo cho anh.
Hạ Tư Lê bận rộn, một lúc sau mới trả lời: [Tối nay em sẽ để cửa cho anh phải không?]
[Du Du ]: Không phải. Dilan mời em làm người phát ngôn cho năm sau. Ngày mai em sẽ đến công ty của anh. Mặc dù em có thể không gặp anh, nhưng nếu chúng ta ở cùng tòa nhà thì cũng coi như là gặp nhau rồi.
[Bạn trai]: Tiểu Du thật tuyệt vời, chúc mừng em trở thành ngôi sao lớn.
[Du Du]: Cảm ơn anh. Em gần như nghĩ rằng công ty anh mời em chỉ vì anh. Em chỉ là người nổi tiếng hạng 18 thôi, em lo không thể mang lại giá trị lớn cho công ty anh.
[Bạn trai]: Nói vớ vẩn, anh chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, sao công ty lại phải vì anh mà tìm đến em? Chính sức hút cá nhân của em đã thu hút họ. Công ty đã phân tích giá trị của em và họ chắc chắn sẽ thu được lợi ích, vì vậy họ chọn em.
[Du Du]: Anh nói đúng, em sẽ cố gắng.
*
Ngày hôm sau, Hứa Mộng Du cùng Tào Dĩnh cùng nhau đến tòa nhà Dilan. Mặc dù trước đây cậu đã từng đến đây một lần, nhưng đó chỉ là lên tầng nhà hàng. Hôm nay, họ tới khu vực làm việc.
Một người phụ nữ họ Liêu đến đón họ. Cô là người phụ trách quảng cáo thương mại, rất nhiệt tình, đến mức Hứa Mộng Du cảm thấy hơi không thoải mái.
"Là người phát ngôn thường niên của Dilan, anh cần tham gia triển lãm trang sức hàng năm do Phòng Trang sức Paris tổ chức. Trước mỗi đợt ra mắt sản phẩm mới, anh sẽ phải quay video quảng cáo và phối hợp chặt chẽ với bộ phận quảng cáo của công ty..."
Người phụ trách đã giải thích chi tiết về những công việc mà một người phát ngôn cần biết, sau đó cho người mang đến một hộp quà chứa bộ trang sức nam bán chạy nhất mùa này.
"Anh Hứa, đây là món quà gặp mặt của công ty chúng tôi dành tặng người phát ngôn. Mong anh nhận lấy."
Hứa Mộng Du ngạc nhiên nói:
"Cảm ơn cô về lời mời và món quà, nhưng thực sự nó quá đắt đỏ."
Giám đốc Liêu cười nói:
"Trước đây, mỗi người phát ngôn đều nhận được một bộ. Sau này, khi có sản phẩm mới, mỗi người phát ngôn đều được tặng một bộ. Đây là quyền lợi đặc biệt của người phát ngôn Dilan. Dĩ nhiên, chúng tôi cũng hy vọng các bạn sẽ đeo những món trang sức này để quảng bá hiệu quả hơn."
Hứa Mộng Du nghĩ rằng việc trở thành người phát ngôn của Dilan thật tuyệt vời! Không có gì ngạc nhiên khi tất cả các ngôi sao lớn trong ngành giải trí đều muốn hợp tác với họ.
"Được rồi, tôi nhận." Cậu cầm lấy hộp quà bằng cả hai tay.
"Tôi sẽ quảng bá thật tốt."
Giám đốc Liêu liếc nhìn sợi dây chuyền đá quý trên cổ cậu rồi nói:
"Tất cả những món này không thể sánh bằng sợi dây chuyền trên cổ anh."
"Hả?"
Giám đốc Liêu mỉm cười và nói: "Để tôi dẫn các bạn đi tham quan sản phẩm mới của chúng tôi năm nay."
" Được."
Hứa Mộng Du đi theo cô tham quan trong hai giờ. Sau khi ăn trưa xong, cậu ngồi xuống phòng nghỉ ngơi.
Cậu đang ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại thì nhận được tin nhắn từ Hạ Tư Lê:
[Em đang ở đâu?]
[Du Du]: Em ở tầng 19, trong phòng chờ.
[Bạn trai]: Ra ngoài đi.
Hứa Mộng Du đứng dậy, cầm điện thoại và nói với Tào Dĩnh:
"Chị Dĩnh, em đi vệ sinh chút."
Vừa ra ngoài, cậu đã bị một bàn tay nắm lấy, Hạ Tư Lê kéo cậu dọc theo hành lang vắng lặng, rồi rẽ vào một phòng chờ khác.
"Hạ Tư Lê!"
Hứa Mộng Du hưng phấn gọi tên anh khi gặp lại.
"Suỵt!" Hạ Tư Lê ra hiệu bằng ngón tay đặt lên môi, khẽ nói:
"Có đồng nghiệp đang nghỉ trưa bên ngoài, đừng làm họ thức giấc."
Hứa Mộng Du hạ giọng hỏi:
"Sao anh lại đến đây?"
Hạ Tư Lê đẩy cậu ngồi xuống ghế sofa, cúi người nhìn cậu, nhướng mày hỏi:
"Em thấy thế nào?"
Hứa Mộng Du ngẩn người, cảm thấy có gì đó nguy hiểm:
"Anh... anh..."
"Tiểu Du, ba ngày rồi không gặp em,"
Hạ Tư Lê ôm lấy má cậu, nhẹ nhàng hỏi:
"Em có nhớ anh không?"
"Vâng... em nhớ anh nhiều lắm..."
"Em nghĩ gì về anh?"
Hạ Tư Lê hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Trong tâm trí em... có rất nhiều suy nghĩ... Em tự hỏi anh đang làm gì? Em tự hỏi anh có mệt mỏi vì công việc không? Em tự hỏi anh có..."
Giọng nói của Hứa Mộng Du đột ngột im bặt khi một bàn tay bịt miệng cậu lại.
Hạ Tư Lê ôm má cậu, nhẹ nhàng hôn lên, động tác chậm rãi và dịu dàng, như muốn dùng hành động để diễn tả nỗi nhớ nhung của anh trong ba ngày qua.
Trong phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ mờ rất thích hợp để hôn, Hứa Mộng Du thử đưa lưỡi ra đáp lại anh, khiến Hạ Tư Lê càng thêm hưng phấn, công kích trên môi trở nên tùy ý hung hăng.
Đột nhiên, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, khiến Hứa Mộng Du sợ đến toàn thân run rẩy, đưa tay đẩy ng ực Hạ Tư Lê, nhưng Hạ Tư Lê không dừng lại, ngược lại còn tiếp tục hôn sâu hơn.
Sự chú ý của Hứa Mộng Du bị tiếng bước chân bên ngoài hấp dẫn, cậu lo lắng bọn họ sẽ đẩy cửa ra, hôm nay thật sự sẽ làm cậu và Hạ Tư Lê mất mặt.
"Tập trung."
Hạ Tư Lê nhắc nhở cậu bằng giọng nhỏ nhẹ.
Không... Làm sao có thể tập trung trong tình huống này?
Hạ Tư Lê, anh thật sự không sợ chút nào sao?
Hạ Tư Lê thì thầm vào tai cậu:
"Anh khóa cửa rồi, không ai có thể vào được."
Chỉ sau khi nghe vậy, Hứa Mộng Du mới cảm thấy thoải mái hơn.
Hạ Tư Lê hôn dọc theo cần cổ mịn màng của cậu, nơi môi anh chạm vào đều ngứa ngáy tê dại. Hứa Mộng Du vội vàng né tránh, nói:
"Không được, sẽ để lại dấu vết, người khác sẽ nhìn thấy."
"Vậy thì hôn chỗ không nhìn thấy được không?"
Giọng nói của Hạ Tư Lê trầm thấp mà quyến rũ.
Anh đưa tay chống hông, kéo quần áo cậu lên:
"Từ đây không thể nhìn thấy sao?"
Hứa Mộng Du kinh ngạc đến mức không nói nên lời, cậu dựa lưng vào ghế sofa, nằm ngửa, áo sơ mi bị vén lên, bầu không khí cực kỳ mơ hồ và kích thích.
Những người bên ngoài đang nói chuyện, tiếng nói của họ có thể nghe thấy bên trong, nhưng cậu và Hạ Tư Lê đang họp riêng ở bên trong.
Hạ Tư Lê cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cậu, trong chốc lát, một đóa hoa đào màu hồng nở rộ giữa tuyết trắng tinh.
Hạ Tư Lê nhìn thấy thành quả của mình, vui vẻ ngẩng đầu lên, cười xin lỗi:
"Xin lỗi, anh nhớ em quá."
"?"
Hạ Tư Lê hỏi:
"Thế nào? Em không thích sao? Nếu không anh sẽ để em hôn lại anh."
Hứa Mộng Du ngước đôi mắt tràn đầy sương mù lên, nhìn anh chằm chằm rồi hỏi:
"Anh chắc chứ?"
Hạ Tư Lê mỉm cười với cậu:
"Được thôi, quan trọng nhất là... Em có dám không?"
Hứa Mộng Du không thích nghe điều này, tại sao cậu lại không dám làm?
Cậu ngồi thẳng dậy, nắm lấy cà vạt của đối phương và kéo mạnh, kéo Hạ Tư Lê tới trước mặt mình.
Hôm nay, Hạ Tư Lê mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo thắt một chiếc cà vạt đen, một tay luồn vào ngực, nhẹ nhàng ấn qua lớp vải mỏng của chiếc áo.
Cậu nói rất tử tế:.
"Em tạm thời tha cho anh, chủ yếu là vì buổi chiều anh phải đi làm."
Khuôn mặt Hạ Tư Lê dần dần ửng đỏ, ánh mắt càng trở nên mờ mịt, thấp giọng nói:
"Tiểu Du, em tốt bụng như vậy, thật sự sẽ buông tha cho anh sao?"
Khi Hứa Mộng Du chuẩn bị rút lui, Hạ Tư Lê đã đè lên người cậu, hôn nhẹ lên môi cậu và giọng khàn khàn:
"Tiểu Du, em biết anh phải đi làm chiều nay, sao có thể để anh rời đi vào lúc này?"
Hứa Mộng Du thầm nghĩ: Mình chẳng làm gì cả mà?
Nhiệt độ cơ thể tăng lên khiến cậu hơi hoảng, Hứa Mộng Du ngạc nhiên nói:
"Hạ Tư Lê, anh không thể..."
Đây là văn phòng, không thích hợp lắm.
"Đã muộn rồi."
Hạ Tư Lê nói, anh đứng dậy rồi ngồi xuống ghế sofa, nhíu mày, vẻ mặt bất lực:
"Không hiểu sao, cứ gặp em là lại thế này."
Hứa Mộng Du ngồi xuống cạnh anh, liếc mắt nhìn anh, hỏi:
"Anh không sao chứ?"
"Khoan đã."
Hạ Tư Lê giải thích,
"Anh chỉ muốn đến đây và hôn em thôi, nhưng không ngờ lại thành ra thế này."
Anh thở dài, vẻ buồn bã nói:
"Thực sự là anh không thể kiểm soát bản thân khi ở gần em."
Hứa Mộng Du cố gắng thay đổi chủ đề, hỏi:
"Giờ nghỉ trưa của anh kéo dài bao lâu?"
"Hai giờ." Hạ Tư Lê nhìn đồng hồ trên cổ tay,
"Còn bốn mươi phút nữa."
Hứa Mộng Du cúi đầu đếm ngón tay rồi mới hỏi:
"Hôm nay anh có bận gì không?"
"Không, cũng ổn. Biết em sẽ đến nên cố gắng làm xong công việc sớm nhất để có thể gặp em."
"Anh làm việc ở tầng mấy?"
"Tầng hai mươi bốn."
"Ồ."
Hứa Mộng Du lại hỏi:
"Anh có muốn uống nước không? Để em rót cho anh một cốc."
Hứa Mộng Du đứng dậy, đi đến máy lọc nước và rót cho Hạ Tư Lê một cốc nước lạnh.
Hạ Tư Lê uống một ngụm nước, cảm giác nhiệt độ cơ thể giảm xuống rõ rệt, rồi hỏi:
"Hôm nay em đến công ty thế nào? Đã ký hợp đồng chưa?"
"Còn chưa hoàn tất. Sáng nay em cùng giám đốc Liêu đi xem sản phẩm, chiều nay chắc sẽ ký hợp đồng."
Hứa Mộng Du ngồi xuống cạnh anh, nói:
"À, đúng rồi,em muốn học tiếng Pháp. Anh có sách nào giới thiệu không?"
"Học tiếng Pháp à?"
"Đúng vậy, giám đốc Liêu bảo sau này em sẽ sang Pháp tham gia triển lãm trang sức. Nếu em không biết một chữ tiếng Pháp nào thì ngại lắm. Hơn nữa, anh không phải là bạn trai em sao? Em muốn học một ít ngôn ngữ anh biết."
Hạ Tư Lê mỉm cười:
"Vậy anh sẽ dạy em."
"Tại sao lại là anh? Anh rất bận, chắc không thể dạy em được đâu. Em học rất chậm."
Hạ Tư Lê vươn tay xoa mái tóc ngắn màu hạt dẻ của cậu, giọng dịu dàng:
"Không sao, anh sẽ giới thiệu cho em hai quyển sách, toàn là những từ thông dụng. Khi nào chúng ta hẹn hò, anh sẽ dạy em."
"Được rồi."
"Em buồn ngủ à? Em có muốn ngủ một chút trên người anh không?"
"Vậy... chúng ta ngủ trưa nhé."
Hứa Mộng Du nhớ ra buổi chiều anh phải đi làm, nên cậu không thể hôn anh thêm lần nào nữa.
"Được."
Hạ Tư Lê kéo cậu nằm xuống ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hứa Mộng Du không ngủ, chỉ lắng nghe nhịp tim anh đập trong lồ ng ngực. Sau khoảng nửa giờ, cả hai rời khỏi phòng nghỉ.
Hứa Mộng Du lén lút quay lại phòng nghỉ, thì Tào Dĩnh, đang nghỉ trưa, mở mắt ra và nói:
"Em ở trong phòng vệ sinh lâu quá."
"Này." Hứa Mộng Du ngượng ngùng gãi đầu,
"Em chỉ tình cờ gặp Hạ Tư Lê, nói chuyện một lát thôi."
"Những cặp đôi mới cưới thường quấn lấy nhau lắm."
Tào Dĩnh nhắc nhở cậu, "Môi em hơi đỏ đấy."
"Thật á?"
Tào Dĩnh đưa cho cậu chiếc gương nhỏ,
"Em tự xem đi."
Hứa Mộng Du nhìn vào gương, phát hiện môi mình đúng là hơi đỏ và sưng lên. Chắc vừa rồi họ đã hôn nhau nồng nhiệt quá.
"Đừng lo, không dễ nhận ra đâu." Tào Dĩnh an ủi cậu.
Chiều hôm đó, cậu chính thức ký hợp đồng với công ty Dilan. Từ nay, cậu sẽ là người phát ngôn mới của Dilan trong năm tới. Sau lễ ký kết, tài khoản Weibo chính thức của Dilan đăng ngay một bài thông báo về tin tức này.
Chỉ sau một thời gian ngắn, nó đã chiếm lĩnh các xu hướng tìm kiếm phổ biến trên các nền tảng lớn.
Các khách mời trong chương trình tạp kỹ hẹn hò đều đã chia sẻ bài đăng này trên Weibo.
Toa Toa@Hứa Mộng Du: [Tiểu Du!!! Cậu thật tuyệt vời!!!]
Tuyết Văn@Hứa Mộng Du: [Tiểu Du, anh xứng đáng lắm.]
Cố Diệc Nhiên@Hứa Mộng Du: [Dilan hành động khá nhanh.]
Tuy nhiên, cũng có những người không chia sẻ lại bài viết này. Khi Bạch Thanh Hoan nhìn thấy tin tức, cô ta tức giận:
"Cái gì? Hứa Mộng Du? Anh ta ký hợp đồng với Dilan? Làm sao có thể như vậy? Tại sao Dilan lại chọn anh ta? Dựa vào cái gì?"
Thẩm Tinh Hoài cũng không thể tin nổi. Không phải đã nói rằng người phát ngôn là phần thưởng lớn cho chiến thắng của thợ săn sao? Mùa giải này không có thợ săn nào chiến thắng, vậy mà tại sao Hứa Mộng Du lại được chọn?
Đây là một cơ hội lớn từ Dilan, rất nhiều người nổi tiếng trong ngành giải trí đều muốn có được, nhưng Hứa Mộng Du lại có thể sở hữu nó.
Ngày hôm đó, Hứa Mộng Du nhận được rất nhiều lời chúc mừng và lời hỏi thăm từ bạn bè. Sau khi về nhà, cậu lập tức đặt mua hai quyển sách tiếng Pháp mà Hạ Tư Lê đã giới thiệu.
Trong những ngày tới, cậu sẽ bắt đầu bận rộn.
Cậu đã tự lập ra một lịch trình cho mình, bao gồm cả việc làm đồ án tốt nghiệp mà gia sư giao, bài hát chủ đề cho trò chơi "Cuộc sống giống như một giấc mơ", học tiếng Pháp và quay một số quảng cáo.
Thật là một lịch trình đầy đủ. Đã lâu rồi cậu không cảm thấy viên mãn như thế này.
Sau khi hoàn thành lịch trình, Hứa Mộng Du cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Hạ Tư Lê:
[Chiều nay anh có ổn không? Anh có thể tập trung làm việc không?]
[Bạn trai]: Sao anh dám không chú ý chứ? Mỗi khi anh mất tập trung, sẽ có ai đó xuất hiện trong tâm trí anh và làm phiền anh. Bạn trai ơi, em làm anh phát điên rồi.
Má Hứa Mộng Du lại nóng lên:
[Vậy thì anh phải tập trung hơn.]
[Du Du]: Sắp đến giờ ăn tối rồi, nhớ ăn đúng giờ nhé.
[Bạn trai]: Anh muốn ăn cá.
Sau khi đọc xong, Hứa Mộng Du mất một lúc lâu mới trả lời:
[Vậy tối nay mình ra căng tin xem có cá không?]
[Bạn trai]: Con cá này không phải con cá kia.
[Du Du]: Hạ Tư Lê, đừng tưởng tượng linh tinh nữa, sau này còn phải tăng ca nữa đấy!
Hứa Mộng Du bước ra ngoài, mở điện thoại lên và tìm kiếm:
[Tại sao khi tôi hôn hoặc chạm vào bạn trai mình, anh ấy lại cứng như đá thế?]
Một số câu trả lời hiện lên:
[Điều này thường xảy ra với những người trẻ mới bắt đầu hẹn hò. Bạn sẽ quen dần thôi.]
[Người ta nói anh ấy có khao khát mãnh liệt với bạn đấy!]
Sau đó, cậu đổi câu hỏi:
[Phải làm sao nếu bạn trai tôi có h@m muốn tình d*c mạnh mẽ?]
[Hãy bằng lòng đi, chẳng phải đây là hạnh phúc sao?]
[Anh ơi, giới thiệu bạn trai anh cho em nhé. Anh không bận tâm nếu bạn trai mình có bạn trai mới, đúng không?]
[Đừng trêu chọc anh ấy như bình thường. Ngoài ra, nhớ ăn đồ ăn nhẹ và đừng quá cáu kỉnh.]
[Bạn bao nhiêu tuổi? Nếu bạn không mạnh về mặt này, bạn sẽ phải khóc đấy.]
Hứa Mộng Du: "????"
Hạ Tư Lê gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Bạn trai]: Vậy thì anh không ăn nữa. Ngày mai là cuối tuần, anh sẽ đến nhà em nấu cá cho em, được không?
[Du Du]: Được. Nhân tiện... chúng ta hãy ăn một con cá nhẹ hơn nhé.
[Bạn trai: ?]
[Bạn trai: Được rồi, chúng ta cùng làm cá mú hấp nhé.]
Editor: phòng họp này nóng bỏng quá 🥴