Phòng ngủ này không lớn, nhỏ hơn nhiều so với căn phòng họ từng ở trong trang viên trước đây. Khi thuê nhà, Hứa Mộng Du chỉ nghĩ đến việc sống một mình, nên không cần không gian quá rộng. Bây giờ, hai người cùng đứng trong phòng, cảm giác có chút chật chội.
" Cậu ngủ bên trong đi."
Hạ Tư Lê lên tiếng.
"Được."
Hứa Mộng Du tháo dép, trèo lên giường, cuộn người vào trong, kéo chăn kín mít, trông chẳng khác nào một người vợ ngoan hiền.
Hạ Tư Lê tắt đèn, rồi cũng đi đến giường, nằm xuống bên ngoài.
Lúc này, điện thoại của Hứa Mộng Du bỗng sáng lên. Cậu cầm lên xem, là tin nhắn từ người bạn thân – Tống Thần.
[Thần: Cá nhỏ của tôi, cuối cùng cậu cũng về rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể tám chuyện với cậu! Cậu có biết chương trình hẹn hò của cậu đang hot thế nào không? Kể tôi nghe chút chuyện hậu trường đi, hé lộ vài tin tức nội bộ nào, hehe.]
[Mộng Du: Tin tức gì cơ?]
[Thần: Thì những drama trong chương trình ấy! Ai là thợ săn, ai để ý ai, cậu chắc phải biết chút gì chứ?]
[Mộng Du: Tôi không biết.]
[Thần: Này này, còn vụ của Hạ Tư Lê nữa. Anh ta từng nói trong chương trình rằng trước đây có người đã tỏ tình với anh ta từ nhiều năm trước. Không lẽ… người đó là cậu? Đừng nói với tôi là anh ta không nhận ra cậu đấy nhé?!]
[Mộng Du: Cái này…]
[Thần: Gõ chậm thế, gọi video luôn đi!]
Ngay giây tiếp theo, điện thoại rung lên vì cuộc gọi video.
Hứa Mộng Du hoảng hốt, vội vàng cúp máy rồi nhanh chóng gõ tin nhắn:
[Tớ sắp ngủ rồi.]
[Thần: Gì cơ? Cậu ngủ sớm thế á? Chẳng phải cậu toàn thức khuya sao?]
Giữa lúc đó, giọng trầm của Hạ Tư Lê vang lên bên cạnh:
" Cậu vẫn chưa ngủ sao?"
"Sắp rồi."
Sau khi trả lời tin nhắn, Hứa Mộng Du tiếp tục nhắn cho Tống Thần: [Gần đây tớ đã điều chỉnh lại đồng hồ sinh học khi ở trên đảo, nên giờ tớ phải ngủ sớm.]
[Thần: Được rồi, mai nói tiếp!]
Trước khi tắt điện thoại, Hứa Mộng Du lặng lẽ đăng nhập vào QQ, vào trang cá nhân của Hạ Tư Lê. Đã nhiều năm rồi anh ấy không cập nhật gì. Bài đăng gần nhất là từ bốn năm trước—một bức ảnh chụp Paris vào ngày tuyết rơi.
Dưới bầu trời phủ đầy tuyết, Hạ Tư Lê đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, giơ tay đón những bông tuyết rơi.
Chú thích vỏn vẹn ba chữ: [Trời đang có tuyết.]
Bên dưới có rất nhiều bình luận:
[Hạ Đại thần, chàng trai đẹp nhất trường, sao lại trông buồn thế? Chia tay rồi à?]
[Trời ạ, Hạ Tư Lê, cậu mất tích rồi sao!]
[Lâu lắm không thấy idol cập nhật, chuyện gì thế?]
[Nam thần của tôi, tôi nhớ cậu quá! Trường cấp 2 số 7 thực sự không thể thiếu cậu. Từ khi cậu đi, không ai còn nổi bật như vậy nữa.
[Paris đang có tuyết à? Cảm giác như năm nay Sơn Thành vẫn chưa có tuyết, đây đã là năm thứ năm rồi…]
[Anh ơi, khi nào anh về? Tất cả chúng tôi đều rất nhớ anh.]
[Li3m màn hình, li3m màn hình! Đẹp trai quá! Chúc mừng sinh nhật nam thần tròn 20 tuổi!]
Hóa ra đó là ảnh chụp vào sinh nhật anh ấy. Nhưng sinh nhật đáng lẽ phải vui vẻ, vậy mà trong ảnh, Hạ Tư Lê lại trông cô đơn đến thế.
Hứa Mộng Du định nhấn "thích", nhưng chợt do dự—liệu Hạ Tư Lê có nhận ra nếu cậu làm vậy không?
Thôi bỏ đi. Trước tiên cứ lưu ảnh lại đã.
Ngay lúc cậu đang phóng to bức ảnh để nhấn lưu, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngay bên tai:
"Cậu đang nói chuyện với ai thế?"
Hứa Mộng Du giật mình. Cậu vừa kịp nhấn vào ảnh thì Hạ Tư Lê đã bước tới, liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại của cậu.
Phản xạ nhanh chóng, cậu lập tức khóa màn hình, lúng túng giải thích:
"Tôi chỉ xem thôi."
Hạ Tư Lê im lặng một lúc, rồi chậm rãi hỏi:
"Xem… ảnh của tôi?"
"Này!" Hứa Mộng Du đặt điện thoại sang một bên, cố tỏ ra bình thản.
"Nghe nói nhìn ảnh trai đẹp trước khi ngủ có thể giúp cải thiện chất lượng giấc ngủ."
"Ai nói với cậu thế?"
Lão Tử.
Hứa Mộng Du đáp trong lòng nhưng không nói ra. Cậu quay người, xoay mặt vào tường, tránh ánh mắt đối phương.
"Ngủ đi."
Nhắm mắt lại, trước mắt anh lại hiện lên một vùng biển sâu thăm thẳm.
Cảm giác lạnh giá của nước biển, cơn ác mộng đêm qua vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Nhưng giờ đây, Hạ Tư Lê đang ở ngay bên cạnh cậu, không phải dưới đáy biển lạnh lẽo nữa. Thế là đủ.
Đêm đó, cậu ngủ một giấc ngon lành đến tận bình minh.
Khi tỉnh dậy, cậu bất giác đưa tay sang bên cạnh, chạm vào khoảng trống lạnh lẽo. Hạ Tư Lê không còn ở đó.
Cậu giật mình ngồi bật dậy, hất chăn ra, nhảy xuống giường rồi lao đến mở cửa phòng.
Trước mắt cậu, Hạ Tư Lê đang đứng trong phòng tắm, thản nhiên đánh răng.
Hứa Mộng Du thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tư Lê nhìn cậu vội vàng lao ra, tưởng cậu cần dùng nhà vệ sinh, liền nhường đường.
"Đi trước đi."
"Tôi… không cần."
Cậu nhanh chóng quay người về phòng, lảng tránh ánh mắt đối phương.
Liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ sáng. Đến giờ phải chuẩn bị đi làm.
Cậu mở tủ quần áo, lục tìm một chiếc áo nỉ màu xanh navy. Vừa cởi áo ngủ ra, cửa phòng đột nhiên bật mở.
"!!!"
Trong tích tắc, Hứa Mộng Du giật mình, vội vàng túm lấy áo ngủ che kín người, ánh mắt hoảng hốt nhìn Hạ Tư Lê.
Hạ Tư Lê đứng sững ở cửa, đôi mắt ánh lên chút kinh ngạc. Ánh nhìn lướt qua làn da trắng nõn trước mặt, nơi thấp thoáng hai vệt ửng hồng tựa cánh hoa đào nở rộ.
Ngón tay anh siết chặt tay nắm cửa, sau vài giây mới lui ra ngoài.
Vừa bước ra, anh dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, giơ tay day nhẹ chân mày.
Hình ảnh vừa rồi, cứ như một vệt sáng lóe lên rồi in sâu vào tâm trí.
Khóe môi anh khẽ động, buông một câu mơ hồ: "Phiền thật đó..."
Trong phòng, Hứa Mộng Du lấy quần áo ngủ che mặt, thầm than trong lòng.
Thật xấu hổ!
May mà Hạ Tư Lê chỉ thấy phần thân trên.
Cậu chậm rãi mặc quần áo, điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó mở cửa bước ra ngoài, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
" Anh vào đi."
Dứt lời, cậu nhanh chóng chạy vào phòng tắm, vốc nước lên mặt như muốn xua tan cảm giác bối rối.
Sau khi rửa mặt xong, cậu quay lại phòng, nhìn Hạ Tư Lê đang đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi, bèn hỏi:
"Hôm nay anh có kế hoạch gì không? Tôi phải đến công ty bây giờ."
"Tôi cũng phải đến công ty."
"Anh cũng đi à?"
Mặc dù trụ sở chính của Dilan đặt tại Pháp, nhưng tập đoàn này có chi nhánh tại nhiều thành phố lớn ở Trung Quốc. Tại thành phố A, tòa nhà mang logo Dilan là chi nhánh quan trọng nhất của tập đoàn tại Trung Quốc.
Sau khi chỉnh trang xong, Hạ Tư Lê cầm điện thoại lên, quay sang Hứa Mộng Du:
"Đi cùng nhau chứ?"
"Chúng ta cùng đi nào."
Hứa Mộng Du mở điện thoại, tra cứu đường đi và phát hiện tòa nhà Dilan cùng công ty mình đều nằm trên cùng một tuyến đường.
"Anh định đi bằng cách nào?" Cậu tò mò hỏi.
"Đồng nghiệp của tôi sẽ đến đón." Hạ Tư Lê đáp.
"Ồ? Đồng nghiệp tốt bụng đến mức đưa đón anh đi làm luôn à? Là nam hay nữ vậy?"
Hứa Mộng Du vô tình hỏi với giọng điệu có chút chua chát mà chính cậu cũng không nhận ra.
Hạ Tư Lê bật cười:
"Là nam. Hơn nữa còn khá lớn tuổi rồi."
"?"
Hai người rời khỏi khu chung cư, trên đường đi, Hứa Mộng Du tạt qua một quầy hàng ven đường để mua bữa sáng.
"Anh muốn ăn gì?" Cậu hỏi.
Hạ Tư Lê đi tới, nhẹ nhàng nói:
"Giống cậu đi."
Hứa Mộng Du quay sang chủ quán:
"Cho tôi hai bắp ngô, hai cốc sữa đậu nành và hai quả trứng, đóng gói riêng. Cảm ơn ông. Tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?"
"18 tệ."
Hứa Mộng Du vừa rút điện thoại định thanh toán thì Hạ Tư Lê đã nhanh tay quét mã trước.
Cậu sững người:
"Anh nhanh thật đấy!"
Hạ Tư Lê nhận bữa sáng từ chủ quán, bình thản quay đi:
" Cậu cũng nhanh mà."
Hứa Mộng Du chớp mắt, mất hai giây mới nhận ra ý nghĩa ẩn trong câu nói, lập tức đỏ bừng mặt.
Không thể nói một người đàn ông là nhanh! Đặc biệt là Hạ Tư Lê!
Vừa lúc đó, một chiếc xe dừng ngay trước cổng khu dân cư. Đồng nghiệp của Hạ Tư Lê đã chờ sẵn. Anh mở cửa xe, quay sang vẫy tay với Hứa Mộng Du:
"Lên xe đi, tôi đưa cậu đi cùng."
"Tôi á?" Hứa Mộng Du chần chừ bước tới.
"Có phiền phức quá không?"
"Cùng đường mà."
Hạ Tư Lê không để cậu kịp từ chối, nhẹ nhàng đẩy cậu vào trong xe. Ngồi xuống rồi, Hứa Mộng Du mới ngạc nhiên nhận ra Hạ Tư Lê cũng theo vào ngồi cạnh mình.
"Khoan đã, không phải anh nên ngồi ghế trước sao?"
Cậu thắc mắc trong lòng.
Ánh mắt cậu lướt đến người đàn ông đang lái xe—khoảng ba mươi tuổi, nhưng không hề "rất già" như lời Hạ Tư Lê nói. Ngược lại, anh ta trông trẻ trung, phong thái như một tinh anh của xã hội.
"Chào anh, xin lỗi vì làm phiền xe anh nhé. Anh đã ăn sáng chưa? Có muốn ăn chút gì không?"
Hứa Mộng Du lịch sự chìa phần ăn sáng của mình ra.
Người đàn ông liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, sau đó lắc đầu.
"Cảm ơn, tôi ăn rồi."
"Anh và Hạ Tư Lê là đồng nghiệp cùng phòng à?"
Hứa Mộng Du tiếp tục bắt chuyện.
Người đàn ông thoáng nhìn Hạ Tư Lê qua gương chiếu hậu rồi gật đầu. "Ừ."
"Vậy anh cũng là nhà thiết kế à? Chà, công ty Dilan đúng là tập hợp toàn trai đẹp trình độ người mẫu nhỉ."
Người đàn ông không nhịn được nữa, đành lên tiếng:
"Tôi không phải nhà thiết kế, cũng chẳng phải người mẫu."
Rồi, với mong muốn bảo toàn tính mạng, anh ta vội bổ sung:
"Anh ấy... mới là Nhà Thiết Kế, còn tôi thì không."
"Không, anh cũng đẹp trai mà. Vừa đẹp trai lại còn tốt bụng nữa."
"Tôi... chỉ là một người bình thường thôi." Người đàn ông nhìn thấy sắc mặt Hạ Tư Lê dần tối sầm qua gương chiếu hậu, vội vàng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Nhưng Hứa Mộng Du lại chẳng hề để ý đến bầu không khí xung quanh, tiếp tục hào hứng nói:
"Này, đừng khiêm tốn thế. Tôi nghe nói Dilan rất khó vào, anh mà làm ở đó thì chắc chắn rất giỏi. Hơn nữa, anh còn chịu khó đưa đón đồng nghiệp đi làm, chứng tỏ anh là người tốt bụng, ấm áp lắm đây."
Người đàn ông kia mồ hôi vã ra như tắm, hai tay nắm chặt vô lăng cũng đầy mồ hôi. Trong lòng anh ta gào thét: Anh đừng khen tôi nữa! Anh không thấy mặt anh Hạ đen sì rồi sao?
Anh ta cuống quýt nói:
"Tôi... tôi chỉ muốn nói là... tôi thẳng!" Đây là cách duy nhất anh có thể thể hiện lòng trung thành của mình.
"???" Hứa Mộng Du sững sờ.
Cậu vội vàng xua tay:
"Không, không phải ý tôi như vậy!"
Nghĩ một lát, cậu hỏi:
"Anh cũng xem chương trình của chúng tôi à?"
Người đàn ông gật đầu: "Tôi có xem qua một chút."
*Chết tiệt!*
Vậy là anh ta biết cậu là người đồng tính, rồi chỉ vì cậu nói chuyện với anh ta một chút mà nghĩ rằng cậu có ý gì đó với anh ta sao?
Hứa Mộng Du cố gắng giải thích:
"Tôi thực sự không có ý đó. Tôi chỉ muốn làm quen với đồng nghiệp của Hạ Tư Lê thôi."
Người đàn ông vội nói:
"Vậy sao? Thế để Savion dẫn anh đi tham quan công ty nhé?"
"Không, không, không cần đâu!"
Hứa Mộng Du lập tức ngậm miệng, cúi đầu, lặng lẽ nhai nốt lõi ngô.
Khi xe đến dưới tòa nhà công ty, cậu bước ra ngoài, vẫy tay tạm biệt: "Tạm biệt!"
Lên tầng 26, cậu thấy Tào Dĩnh đã đứng chờ trước cửa phòng thu.
"Tiểu Du!"Tào Dĩnh vui mừng chạy đến, ôm chặt lấy cậu.
"Cuối cùng em cũng về rồi! Để chị xem nào, có sụt cân không đấy?"
"Chị Dĩnh, em không có gầy đâu. Trên đảo đẹp lắm, ăn uống cũng tốt nữa."
Tào Dĩnh nhéo má cậu, cười nói:
"Nổi tiếng rồi đúng không? Chị báo tin vui cho em đây—có hợp đồng quảng cáo mới, chị đặc biệt đến tìm em đó. Nhưng trước hết cứ thu âm xong đã, rồi chúng ta bàn chuyện này sau."
"Quảng cáo?" Đôi mắt Hứa Mộng Du sáng lên.
"Đúng vậy! Đây là quảng cáo đầu tiên của em, phải nắm bắt cơ hội này nhé!"
"Chị Dĩnh, em sẽ làm thật tốt!"
Cậu bước vào phòng thu. Qua lớp kính trong suốt, có mấy nhân viên kỹ thuật đang ngồi trong phòng giám sát bên ngoài.
Đeo tai nghe, ngồi xuống trước micro, cậu hắng giọng, kiểm tra âm thanh rồi ra hiệu OK với nhân viên kỹ thuật.
Cậu ngồi trong phòng thu một giờ, thu đi thu lại bài hát, lắng nghe nhiều lần rồi tiếp tục thu âm cho đến khi có được bản thu ưng ý nhất.
"Cảm ơn mọi người đã vất vả."
Hứa Mộng Du cúi đầu cảm ơn các nhân viên.
Rời khỏi phòng thu, cậu đến văn phòng của Tào Dĩnh, nơi cô đã chuẩn bị sẵn bữa trưa cho cậu.
"Mau ăn đi."
"Cảm ơn chị Dĩnh."
Tào Dĩnh không chỉ quản lý cậu mà còn chăm lo cho nhiều nghệ sĩ khác trong công ty, thường xuyên gặp gỡ và trao đổi công việc với họ.
Cầm hộp cơm, Hứa Mộng Du đi đến bên cửa sổ, lấy điện thoại ra xem giờ,đã mười hai giờ rưỡi. Cậu mở QQ, nhìn ảnh đại diện của Hạ Tư Lê, tự hỏi liệu người đó đã ăn chưa.
Cậu do dự nhấn vào hộp trò chuyện, định gửi tin nhắn, nhưng rồi lại chần chừ. Liệu cậu có làm phiền anh không? Nếu đối phương không muốn trò chuyện với cậu thì sao?
Hơn nữa, họ đâu có quan hệ gì. Nếu mình hỏi anh ấy về bữa ăn, lỡ đâu anh ấy hiểu lầm thì sao?
Thôi quên đi, cậu sẽ không gửi đâu.
Cậu rời khỏi màn hình điện thoại và bắt đầu trò chuyện với người anh em thân thiết của mình, Tống Thần.
[Thần]: Hứa ca, quan hệ giữa cậu và Hạ Tư Lê hiện tại thế nào? Tớ xem chương trình mà sửng sốt đấy. Hạ Tư Lê có biết cậu chính là người đã tỏ tình với anh ấy năm đó không?
[Mộng Du]: Anh ấy biết.
[Thần]: Hả? Biết rồi á! Thế anh ấy có làm khó cậu không? Nhưng tớ thấy hai người trông có vẻ hòa hợp lắm.
[Mộng Du]: Tớ cũng không chắc quan hệ của chúng tớ có tốt không nữa.
Nói thật thì rất khó nói, nhưng Hạ Tư Lê còn đến ở nhà cậu nữa.
Ừ thì, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói đã tha thứ cho chuyện năm đó.
Ngay lúc ấy, một thông báo hiện lên trên màn hình, biểu tượng xám nhấp nháy.
[L]: Cậu ăn chưa?
“???”
Không thể nào, Hạ Tư Lê thực sự chủ động nhắn tin trên QQ sao? Hôm qua cậu chỉ liên lạc với anh ấy vì công việc, nhưng hôm nay lại có tin nhắn đến?
[Mộng Du]: Ăn rồi.
Cậu còn gửi kèm một bức ảnh.
[L]: Tôi vừa xong việc, sắp đi ăn đây.
[Mộng Du]: Ăn ở đâu? Với đồng nghiệp à?
Hạ Tư Lê không trả lời ngay, có lẽ đang đi bộ hoặc vào thang máy.
Một lúc sau, anh gửi một bức ảnh—một bữa trưa vô cùng thịnh soạn.
[L]: Ăn ở căng tin công ty.
[Mộng Du]: Wow! Đồ ăn ở công ty anh ngon quá!
[L]: Thật sao? Lần sau tôi dẫn cậu đến đây ăn nhé.
Hứa Mộng Du ra ngoài và nhắn tin cho Tống Thần.
[ Mộng Du]: Đúng rồi, lần trước cậu bảo tớ xin thông tin liên lạc của học trưởng đúng không? Tớ có QQ của Hạ Tư Lê, gửi cho cậu đây.
[Thần]: Hả? Sao anh ấy lại đưa cậu QQ? Bây giờ còn ai dùng QQ nữa chứ?
Tống Thần ngạc nhiên.
[Mộng Du]: Có lẽ anh ấy ở nước ngoài nên không dùng WeChat. Dù sao thì cậu cứ nhận đi.
[Thần]: Được rồi, cảm ơn Hứa Ca! Cậu đúng là tuyệt vời! Lần sau khi cậu rảnh, tớ mời cậu ăn một bữa nhé.
Sau khi gửi số liên lạc xong, chưa bao lâu, quản lý Tào Dĩnh gọi cậu lại.
“Tiểu Du, qua đây.”
“Em tới ngay.”
Hứa Mộng Du nhanh chóng dọn dẹp hộp cơm trên bàn rồi đi đến chỗ cô.
“Chị Dĩnh.”
“Ngồi đi.”
Tào Dĩnh lấy ra một tờ rơi và đưa cho cậu.
“Xem đi, công ty này muốn mời em quay quảng cáo.”
Hứa Mộng Du mở ra xem lướt qua.
“Là thương hiệu đồ ngủ à?”
“Đúng vậy, họ muốn em làm đại diện cho sản phẩm của họ.”
“Sao họ lại chọn em?” cậu hơi khó hiểu.
“Tại sao lại không chứ? Em đẹp trai như vậy, có khi rất hợp với hình ảnh thương hiệu của họ.”
“Em có muốn nhận không? Đây là mức cát-xê của họ.”
Tào Dĩnh chỉ vào con số trên hợp đồng.
“Mức này cao quá!”
Hứa Mộng Du tròn mắt ngạc nhiên. Số tiền này gần bằng thù lao cậu nhận được khi tham gia chương trình tạp kỹ hẹn hò.
“Tiểu Du, đây là mức trả cho hai người, em nhận một nửa. Dù trừ đi phần trăm hoa hồng công ty, thì vẫn là một con số rất đáng cân nhắc.”
“Hai người?” Hứa Mộng Du ngạc nhiên.
“Đúng vậy, họ muốn mời em và Hạ Tư Lê cùng chụp ảnh quảng cáo.”
“Hả?”
Hứa Mộng Du lại sững sờ, nhưng ngay sau đó, cậu cảm thấy có chút buồn bực.
“Có chuyện gì vậy, Tiểu Du?”
“ Hạ Tư Lê … chắc sẽ không đồng ý đâu.”
“Em biết chắc à? Đã hỏi anh ấy chưa?”
Hứa Mộng Du lắc đầu.
“Em còn chưa hỏi mà đã kết luận sao? Đó chỉ là suy đoán của em thôi. Biết đâu anh ấy sẽ đồng ý thì sao? Đây là một hợp đồng giá trị lớn, ai mà từ chối cơ hội kiếm tiền chứ?”
“Tiểu Du , thử liên hệ đi? Em có cách nào liên lạc với anh ấy không? Chị nghe nói tổ sản xuất chương trình không cho phép trao đổi WeChat cá nhân, chắc em cũng không có nhỉ? Để tôi tìm cách liên hệ, khi nào có tin sẽ báo em.”
Ở phía bên kia, trong văn phòng của Hạ Tư Lê, trợ lý riêng của anh bước vào—chính là người đã lái xe đón anh vào sáng nay.
“Anh Hạ, có một công ty tìm đến thông qua chương trình hẹn hò và muốn mời anh quay quảng cáo. Anh thấy sao…”
“Từ chối.” Hạ Tư Lê đáp ngay, không cần suy nghĩ.
“Được, anh Hạ.”