Đồng tử Hạ Tư Lê co lại, giọng khẽ run:
" Cậu vừa nói gì?"
Hứa Mộng Du lại lặp lại câu đó, giọng điệu ngọt ngào như đang nịnh nọt, chữ "anh"được nhấn mạnh khiến người nghe có cảm giác tê dại.
Nhịp tim anh đập dồn dập, miệng mấp máy nhưng không thể thốt nên lời.
Bàn tay đang "tác quái" vẫn không chịu dừng lại, khiến cơ thể anh nóng bừng, khó chịu như thể sắp phát nổ.
Rõ ràng bàn tay đó đã tìm thấy một món "đồ chơi" thú vị và nhất quyết không chịu buông tha.
"Hứa Mộng Du..."
Giọng anh trầm khàn, hơi thở cũng hơi run rẩy.
Người trong mộng vẫn vô thức lẩm bẩm, tiếp tục gọi anh là "anh" với âm điệu mềm mại đến chết người.
" Hô!!!"
Hứa Mộng Du rên lên một tiếng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nét mặt trông đầy hoang mang:
"Anh... anh..."
"Câm miệng!"
Hạ Tư Lê gần như cảm thấy tên này đang cố tình chọc tức mình, muốn nhìn thấy anh lúng túng, mất khống chế.
Nhưng Hứa Mộng Du vẫn đắm chìm trong giấc mộng hoang đường của bản thân. Trong mơ, Hạ Tư Lê vô cùng ngoan ngoãn, để mặc cậu muốn làm gì thì làm.
"Anh trai thật tuyệt vời."
Gò má Hạ Tư Lê bỗng dưng ửng đỏ. Anh cố giữ bình tĩnh, giọng trầm thấp:
"Tuyệt chỗ nào?"
Hứa Mộng Du giơ bàn tay lên, năm ngón tay xòe ra, như thể đang khoe khoang điều gì đó.
Cứ như đang muốn nói:
"Anh trai tôi sắp chết vì anh rồi!"*
Hạ Tư Lê nghiến răng thầm chửi một tiếng, rồi hất mạnh chăn ra, lập tức xuống giường chạy thẳng vào phòng tắm.
Một lúc sau, anh trở lại với chiếc khăn ướt trên tay, định lau tay giúp Hứa Mộng Du.
Nhưng khi đến gần, anh lại trông thấy người trên giường chậm rãi đưa ngón tay lên miệng, đầu lưỡi hồng hồng khẽ thò ra, như thể sắp li3m lên đó…
Hạ Tư Lê: "...!!!"
Đồng tử anh giãn rộng, anh vội lao tới, chặn lại hành động của đối phương: "Không được!"
Người trong mơ ngơ ngác nhìn anh: "Hả?"
Anh cúi xuống, dịu dàng trấn an: "Không được, ngốc à."
Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi từng dấu vết trên da.
Lần này, Hứa Mộng Du không còn náo loạn nữa mà dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Đêm nay cuối cùng cũng yên bình.
Thế nhưng, đến nửa đêm, Hạ Tư Lê vẫn trằn trọc, không thể chợp mắt cho đến tận sáng.
Tám giờ sáng, chuông báo thức vang lên. Hứa Mộng Du tỉnh dậy, hôm nay có buổi quay quảng cáo nên cậu đã đặc biệt đặt báo thức.
Vừa bước ra khỏi phòng, cậu lập tức ngửi thấy hương cháo thơm lừng, tò mò đi về phía bếp. Trước mắt cậu là một bóng dáng cao lớn đang đứng khuấy nồi cháo Bát Bảo.
"Sao anh dậy sớm nấu cháo vậy?"
Hạ Tư Lê: …Tôi có ngủ đâu mà dậy.
Anh bình thản đáp:
"Tự nhiên thèm nên dậy nấu chút thôi."
Hứa Mộng Du mỉm cười, ánh mắt cong lên:
"Vậy xem ra tôi cũng có phần rồi!"
Cậu nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo rồi ngồi vào bàn. Hạ Tư Lê đã chuẩn bị sẵn cháo, kèm theo hai que bột chiên và hai quả trứng trà.
"Anh xuống lầu mua bánh bột chiên sao?"
"Ừm."
Đôi mắt Hứa Mộng Du luôn ánh lên ý cười. Hạ Tư Lê nhìn biểu cảm ấy, cảm thấy có chút không thoải mái, liền tránh đi ánh mắt của cậu, cúi đầu tập trung vào bát cháo.
Chết tiệt, tại sao mình lại có cảm giác như vừa làm chuyện gì xấu xa vậy?
Rõ ràng, người gây chuyện là Hứa Mộng Du .
Hứa Mộng Du liếc nhìn bộ đồ ngủ đang phơi trên ban công, tò mò hỏi:
"Sao sáng sớm đã giặt quần áo rồi?"
Hạ Tư Lê không buồn ngẩng đầu, chỉ đáp gọn:
"Bẩn quá."
"Hả? Bẩn sao?"
Chẳng lẽ chỉ ngủ thôi cũng làm bẩn quần áo à?
Rốt cuộc thì thứ gì có thể làm quần áo bị bẩn chứ?
Hạ Tư Lê giải thích:
"Sáng nay nấu cháo, nước bắ n ra, nên tôi phải thay đồ."
"Ồ."
Hứa Mộng Du không mảy may nghi ngờ, chỉ gật đầu rồi cúi xuống bóc trứng trà.
Hình ảnh giấc mơ đêm qua bất giác hiện lên trong đầu cậu—trong mơ, Hạ Tư Lê là bạn trai của cậu, cả hai cùng làm chuyện mờ ám trong khách sạn. Hạ Tư Lê trong mơ đáng yêu đến lạ, đặc biệt là vào khoảnh khắc đó.
Cậu lặng lẽ mở lòng bàn tay, nhìn xuống. Không có dấu vết gì cả.
Quả nhiên chỉ là một giấc mơ.
Điều cậu không nhận ra là người đối diện lại chẳng hề thoải mái chút nào.
"Cháo anh nấu ngon thật."
Hạ Tư Lê ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu, bình thản nói:
"Vậy thì uống thêm đi."
"Ừm." Hứa Mộng Du đưa một thìa cháo lên miệng, đôi môi hồng khẽ động. Ánh mắt Hạ Tư Lê thoáng dao động, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cậu há miệng li3m ngón tay đêm qua.
Anh siết chặt ngón tay, ép bản thân không nghĩ đến nữa, cũng không nhìn nữa. Giọng điệu cố gắng bình thản:
"Tối qua ngủ ngon chứ?"
"Rất ngon." Hứa Mộng Du khẽ nhíu mày, thực sự là một giấc ngủ vô cùng dễ chịu.
Một giấc mơ tuyệt vời như vậy, làm sao có thể không ngon giấc được chứ?
Editor: hắc hắc mơ đâu mà mơ🥴
Hạ Tư Lê tiếp tục cúi đầu, lặng lẽ uống cháo.
Liệu có phải ban đêm Hứa Mộng Du biến thành yêu tinh, chuyên đánh cắp linh hồn của người khác không?
Lần trước, cậu nắm lấy tay anh giữa đêm, còn lần này…
Anh muốn lý giải mọi chuyện một cách hợp lý, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời nào.
Sau bữa sáng, cả hai cùng lên đường đến trường quay. Hạ Tư Lê vẫn là người cầm lái, trong khi Hứa Mộng Du ngồi ở ghế phụ. Nhận thấy hôm nay Hạ Tư Lê ít nói hơn thường lệ, cậu chủ động bắt chuyện:
"Hôm nay anh có xin nghỉ phép ra ngoài không? Ông chủ có nhắc gì đến anh không?"
Hạ Tư Lê liếc sang:
"Nói gì về tôi?"
"Họ bảo anh đi làm muộn."
"Sẽ không đâu."
"Ồ, vậy thì ông chủ của các anh cũng khá tốt đấy."
Bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Hứa Mộng Du lặng lẽ liếc nhìn anh, bỗng cảm thấy hôm nay Hạ Tư Lê đặc biệt cuốn hút. Chiếc áo gió dài màu đen ôm lấy dáng người cao lớn, hai bàn tay vững chãi nắm vô lăng, đường gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, cả người toát lên một sức hút khó cưỡng, như thể tràn ngập hormone nam tính.
"Cậu nhìn gì vậy?"
Hạ Tư Lê cảm nhận được ánh mắt nóng rực đang dán chặt vào mình, có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, bị một thợ săn rình rập.
Hơn nữa, thợ săn này còn cực kỳ hung dữ, ban đêm có thể giơ móng vuốt ra mà lột da con mồi.
"Kỳ lạ thật, sao hôm nay anh lại đẹp trai thế?"
Hứa Mộng Du chớp mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu.
"Mặc dù bình thường anh đã đẹp trai rồi, nhưng hôm nay lại đặc biệt cuốn hút."
Hạ Tư Lê khựng lại một chút, tay siết nhẹ vô lăng rồi trầm giọng nói:
"Lần sau, đừng khen tôi khi tôi đang lái xe nữa. Nguy hiểm lắm đấy."
Giọng nói trầm thấp của anh như suối chảy qua khe đá, dễ nghe đến mức khiến người khác rung động.
Hứa Mộng Du lập tức nói:
"Vậy tôi không nói nữa, anh cứ tập trung lái xe đi."
Sau đó, suốt quãng đường còn lại, cậu thực sự giữ im lặng, không nói thêm một lời nào.
Tâm trí cậu vẫn bị ám ảnh bởi giấc mơ kỳ quái đêm qua, trong lòng không khỏi thầm rủa: Đều tại giấc mơ hôm qua! Nếu không phải do phải thu dọn quần áo, thì cũng chẳng gặp phải chuyện phiền phức như vậy.
Khi đến nơi, Hạ Tư Lê đeo kính râm rồi bước xuống xe, trông càng thêm lạnh lùng, nam tính.
Cả hai cùng đi về phía tòa nhà công ty Tinh Lan. Hứa Mộng Du ghé sát lại gần, hạ giọng hỏi:
"Sao anh lại đeo kính râm thế?"
"Tối qua ngủ không ngon, che quầng thâm mắt thôi."
Hạ Tư Lê bước đi khoan thai, khí chất đặc biệt thu hút. Đi bên cạnh anh, Hứa Mộng Du bỗng có cảm giác như mình chỉ là một trợ lý nhỏ, còn anh thì giống hệt một ngôi sao lớn.
Hạ Tư Lê bước đến quầy lễ tân, lịch sự giải thích mục đích của mình. Nhân viên lễ tân nhanh chóng dẫn họ lên lầu.
Ba người bước vào thang máy, cô gái trẻ đứng bên cạnh không ngừng quan sát họ, ánh mắt lấp lánh thích thú. Cô bất chợt thốt lên:
"Wow, hai người trông còn đẹp đôi hơn cả trên TV nữa!"
Hứa Mộng Du: "?"
Hạ Tư Lê: "..."
Cô gái trẻ dẫn họ lên tầng 18. Vừa bước ra khỏi thang máy, một người đàn ông có thân hình hơi mũm mĩm, mặc áo sơ mi hồng tiến lại gần, nở nụ cười niềm nở:
"Chào hai bạn, tôi là Chu Dịch, giám đốc nghệ thuật phụ trách buổi chụp hình hôm nay. Cứ gọi tôi là anh Chu nhé!"
"Chào anh Chu." Hứa Mộng Du mỉm cười chào hỏi.
Chu Dịch lướt mắt đánh giá cả hai, vẻ mặt đầy hài lòng:
"Không tệ, gu thẩm mỹ của tôi chưa bao giờ sai! Đây đúng là hình mẫu hoàn hảo!"
Anh ta giơ ngón tay theo kiểu hoa lan, vui vẻ nói:
"Đi theo tôi, chúng ta ký hợp đồng trước đã."
Hứa Mộng Du lập tức bước theo, đi được hai bước liền nhận ra Hạ Tư Lê vẫn đứng yên. Cậu quay lại kéo tay đối phương, giục:
"Đi thôi nào."
Hạ Tư Lê nhìn người đàn ông mặc chiếc sơ mi hồng đầy phong cách trước mặt, khẽ nhíu mày, lẩm bẩm bằng giọng chỉ mình nghe thấy:
"Chuyện này có hợp pháp không vậy?"
Khi cả hai bước qua khu vực văn phòng, họ ngay lập tức thu hút sự chú ý. Một nhóm nhân viên không kiềm chế được mà khe khẽ hét lên.
"Ahhhhhh!!!"
"Đây chẳng phải khách mời trong chương trình hẹn hò đó sao?"
"Trời ơi, đẹp trai quá! Chàng trai mặc áo gió kia có phải nam phụ số năm không? Ngoài đời còn đẹp trai hơn cả trên TV! Khí chất đúng là đỉnh cao!"
"Để tôi chụp lén một tấm nào."
"Họ đang nắm tay nhau kìa! Nhìn kìa, nắm tay nhau thật đó!"
"Là Hứa Mộng Du sao? Nhìn kỹ anh chàng bên cạnh đi!"
" Du bảo, mẹ yêu con!"
Chu Dịch nhanh chóng dẫn hai người vào phòng họp, khéo léo cắt đứt ánh mắt tò mò của mọi người.
Nhân viên mang đến hai cốc nước, đưa cho họ hợp đồng cùng một tập tài liệu. Chu Dịch mỉm cười nói:
"Trước tiên hãy đọc kỹ hợp đồng. Nếu không có vấn đề gì, hãy ký vào. Ngoài ra, đây là chủ đề của buổi chụp hình mà tôi đã quyết định. Tổng cộng có năm phong cách. Hai bạn có thể xem trước, nếu không có ý kiến gì thì sau khi ký xong, chúng ta sẽ tiến hành thay trang phục và chuẩn bị quay."
Hợp đồng do công ty Tinh Lan gửi trước đó đã được Tào Dĩnh kiểm tra kỹ lưỡng, nên cả hai không có gì thắc mắc và nhanh chóng ký tên.
Sau đó, Hứa Mộng Du mở tập tài liệu nhỏ, bên trong liệt kê năm chủ đề chụp hình với phong cách hoàn toàn khác nhau: cung đình châu Âu, đồng quê, gia đình, dễ thương và quyến rũ gợi cảm.
Cậu quay sang hỏi Hạ Tư Lê:
"Tôi thấy ổn, còn anh thì sao?"
Hạ Tư Lê đóng tài liệu lại, gật đầu:
"Bắt đầu thôi."
Chu Dịch đứng dậy, vỗ tay:
"Vậy mời hai bạn theo tôi đi thay trang phục và trang điểm."
Bộ ảnh đầu tiên theo phong cách cung đình, tông màu chủ đạo là tối và sang trọng. Sau khi thay trang phục, cả hai ngồi trước bàn trang điểm để nhân viên hỗ trợ hoàn thiện diện mạo.
Hạ Tư Lê quả thực là một "giá treo quần áo" hoàn hảo. Bộ trang phục cung đình khoác lên người anh trông như được đặt may riêng, tôn lên vẻ cao quý và khí chất hoàng gia.
Nhân viên trang điểm tinh tế tô điểm cho anh, bất chợt hỏi:
"Tối qua anh thức khuya à?"
"Ừm."
Người thợ trang điểm là một người đàn ông ngoài ba mươi nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Người trẻ tuổi không nên thức khuya đâu nhé, nếu không làn da sẽ lão hóa rất nhanh đấy."
Ngồi bên cạnh, Hứa Mộng Du tò mò quay sang nhìn anh:
"Tối qua anh làm gì mà thức khuya vậy?"
Hạ Tư Lê liếc nhìn anh qua gương, bình thản đáp:
"Gặp ác mộng, mất ngủ cả đêm."
"Tối qua anh gặp ác mộng à? Ác mộng gì vậy?"
Hạ Tư Lê chậm rãi đáp:
"Có một con yêu tinh ăn thịt người cứ quấy rầy tôi mãi."
Hứa Mộng Du hoàn toàn không nhận ra người anh nhắc đến chính là mình, nhưng chuyên gia trang điểm lại nghe ra một ý khác, liền lên tiếng khuyên nhủ:
"Người trẻ tuổi, cũng nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng quá nuông chiều bản thân nhé."
Hạ Tư Lê: "..."
Hứa Mộng Du: "???"
Khoan đã, cái gì mà "nuông chiều bản thân"?
Chuyên gia trang điểm chắc đang tưởng tượng ra cảnh tượng nào đó rồi! Có khi còn nghĩ đêm qua cậu đang "chiến đấu" với một tiểu yêu tinh quyến rũ nữa chứ?
Nhưng... Tiểu yêu tinh từ đâu đến? Tại sao cậu không thấy?
Chuyên gia trang điểm thản nhiên lấy kem che khuyết điểm, khéo léo che đi quầng thâm mắt cho Hạ Tư Lê, rồi trang điểm nhẹ nhàng. Vốn dĩ khuôn mặt anh đã mang nét cao quý, sau lớp trang điểm này, càng toát lên phong thái hoàng gia, vừa lạnh lùng vừa sang trọng, như một vị hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Buổi chụp diễn ra trong nhà, nhân viên đã hoàn tất việc dựng bối cảnh. Cảnh quay mang phong cách châu Âu cổ điển, giống hệt một vở kịch nhập vai. Chu Dịch, với sự chuyên nghiệp của mình, hướng dẫn từng chi tiết từ tư thế tạo dáng đến cách thể hiện cảm xúc.
Chủ đề đầu tiên là phong cách cung đình diễn ra suôn sẻ. Nhưng khi chuyển sang chủ đề thứ hai, có chút chững lại.
Chu Dịch quan sát một lúc rồi góp ý:
"Ánh mắt của Hạ Tư Lê cần thay đổi một chút. Lúc nãy là hoàng tử nên có thể lạnh lùng, nhưng bây giờ là phong cách gia đình, cần cảm giác ấm áp hơn. Hai người thử tìm cảm xúc đó xem."
Cảm giác ấm áp ư?
Hứa Mộng Du bất giác nghĩ đến hình ảnh Hà Tư Lê sáng nay trong bếp, nấu cháo cho cả hai. Trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, khóe môi vô thức cong lên.
Một người ngồi trên ghế sofa, một người ngồi dưới tấm chăn trải sàn, ánh mắt giao nhau. Khi thấy Hứa Mộng Du cười, Hạ Tư Lê cũng khẽ nhếch môi, đôi mắt hiện lên chút dịu dàng.
Người quay phim ngay lập tức bấm máy, phấn khích reo lên:
"Tuyệt! Giữ nguyên cảm xúc đó nhé, tiếp tục nào!"
"Có thể dùng gối để giả vờ chiến đấu."
Hứa Mộng Du nhanh tay cầm một chiếc gối hình mặt trời, ném về phía Hạ Tư Lê. Nhưng anh không né hẳn mà chỉ nghiêng người, đồng thời vươn tay bắt lấy cổ tay cậu một cách dễ dàng, khiến Hứa Mộng Du sững người. Cậu không nghĩ rằng mình lại bị giữ chặt nhanh đến vậy.
Người quay phim vẫn tiếp tục ghi lại từng khoảnh khắc, trong khi Chu Dịch đứng bên cạnh hài lòng gật đầu liên tục, khóe miệng không ngừng nở nụ cười.
Bộ ảnh tiếp theo là phong cách dễ thương.
Hứa Mộng Du chưa từng thấy Hạ Tư Lê trong trang phục đáng yêu bao giờ, nên chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích.
Cậu cầm bộ đồ ngủ bước về phía phòng thay đồ, vén rèm lên rồi bước thẳng vào trong mà không suy nghĩ nhiều. Nhưng ngay khi lọt vào tầm mắt cậu.
Hạ Tư Lê đang đứng đó, gần như khỏa thân.
Anh chưa hoàn toàn tr@n trụi, chỉ mặc một chiếc quần bó sát ở nửa th@n dưới.
“!!!!!!”
Bộ đồ ngủ trên tay Hứa Mộng Du trượt xuống đất, phát ra âm thanh khẽ " bốp".
Ánh mắt cậu vô thức dừng lại ở vùng bụng dưới của anh. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, thậm chí còn vượt ngoài sức tưởng tượng!
Hôm qua cậu chỉ thấy anh trong bộ đồ ngủ bình thường, nhưng hôm nay… lại chứng kiến toàn bộ dáng người của anh. Mặc dù vẫn còn trong trạng thái "ngủ đông", nhưng cũng không thể coi thường.
Giống như trong giấc mơ tối qua…
Một luồng hơi nóng xộc lên não, khiến mặt Hứa Mộng Du đỏ bừng. Cậu đứng chết trân tại chỗ, giống như một bức tượng đá, không thể động đậy.
Nhận thức chậm một nhịp, cuối cùng cậu bừng tỉnh, vội vàng quay đầu bỏ chạy:
"Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng!"
Vừa chạy ra ngoài, Hứa Mộng Du vô thức nhìn lại bảng tên trên phòng thay đồ. Lúc này, cậu mới nhận ra—không phải mình vào nhầm, mà là Hạ Tư Lê đi nhầm!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh ấy thực sự đi sai phòng sao?
Một người thông minh, điềm tĩnh như Hạ Tư Lê lại có thể mắc phải một sai lầm ngớ ngẩn thế này ư? Hay là do tối qua mất ngủ nên đầu óc anh ấy có chút lẫn lộn?
Dù thế nào đi nữa, bộ đồ ngủ của Hứa Mộng Du vẫn còn trong phòng thay đồ, cậu không thể quay lại lấy được. Chỉ có thể chờ Hạ Tư Lê thay xong rồi đi ra.
Nhưng vấn đề là… hình ảnh vừa rồi cứ liên tục tái hiện trong đầu cậu!
Bên trong tâm trí, một con quái vật nhỏ độc ác bỗng xuất hiện, nhắc nhở cậu về giấc mơ tối qua. Trong mơ, cậu đã lột quần của Hạ Tư Lê, còn làm rất nhiều chuyện xấu xa với anh ấy… Và bây giờ, cảnh tượng thực tế này lại vô tình trùng khớp với giấc mơ, khiến cậu không thể không suy nghĩ lung tung.
Cứu với!
Tâm trí rối bời, cậu đành đứng bên ngoài chờ đợi. Nhưng đợi mãi, Hạ Tư Lê vẫn chưa ra.
Nhân viên bên ngoài bắt đầu thúc giục, không còn cách nào khác, Hứa Mộng Du bèn bước đến gần tấm rèm, nhẹ giọng hỏi:
"Hạ Tư Lê, anh không sao chứ?"
Ngay giây tiếp theo, tấm rèm đột ngột bị kéo mạnh ra, và một bàn tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào trong.
"A!"
Hứa Mộng Du hét lên một tiếng, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị Hạ Tư Lê ép sát vào tường.
Tim cậu đập loạn nhịp, ánh mắt hoang mang nhìn người đàn ông trước mặt.
Hạ Tư Lê lúc này toát lên vẻ nguy hiểm, đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia cảnh cáo. Hứa Mộng Du căng thẳng chờ đợi, nhưng người kia không có động tĩnh gì thêm, chỉ ghé sát tai cậu, giọng trầm thấp ra lệnh:
“Đừng nhìn lung tung.”
Sau đó, anh buông tay, bước ra ngoài.
Suốt buổi chụp ảnh tiếp theo, Hứa Mộng Du thấp thỏm, không dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Tư Lê.
Chu Dịch nhận thấy không khí có gì đó lạ lạ, nhưng vẫn chuyên nghiệp chỉ đạo:
“Anh Hạ, ôm tiểu Hứa vào lòng một chút đi.”
Lúc này, Hứa Mộng Du đang ngồi trước mặt Hạ Tư Lê. Nghe thấy vậy, người kia không nói một lời, vươn tay kéo cậu vào lòng.
Khoảnh khắc bị ôm chặt, cả người Hứa Mộng Du cứng đờ. Cơ thể ấm áp của Hạ Tư Lê vây lấy cậu, khiến mặt cậu nóng bừng. Cậu định lùi lại một chút để giữ khoảng cách, nhưng Hạ Tư Lê đã kịp siết chặt cánh tay, thấp giọng nhắc nhở:
“Ngoan… đừng nhúc nhích.”
Hứa Mộng Du lập tức cứng đờ, không dám cử động. Cậu sợ rằng nếu mình động đậy, Hạ Tư Lê sẽ có phản ứng—mà với bao nhiêu ống kính đang chĩa vào họ, tình huống đó sẽ vô cùng tệ hại.
Hai người đều mặc đồ ngủ, Hứa Mộng Du là một chú thỏ nhỏ màu be, còn Hạ Tư Lê là một con sói xanh dữ tợn. Lúc này, cậu bị người kia ôm gọn trong lòng, tựa như một chú thỏ bé nhỏ bị con sói hung dữ bao vây—không còn đường chạy trốn.