Hứa Mộng Du và Cố Diệc Nhiên cùng bước đến túp lều nhỏ nằm phía sau khu vườn. Đúng như tên gọi, nơi đây thực sự chỉ là một túp lều đơn sơ.
Thực tế, nó chính là phần mái của căn biệt thự, với không gian nhỏ hẹp và kiến trúc độc đáo, mang dáng dấp của một hình tam giác. Bên trong không có ánh sáng , chỉ có một ngọn nến nhỏ đang cháy, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo.
Ngọn nến đặt trên bàn, ánh sáng lập lòe phủ lên căn phòng một vẻ huyền bí và lãng mạn. Ngay khi bước vào, Hứa Mộng Du đã cảm thấy có chút ngượng ngùng. Không gian này như được tạo ra để dành riêng cho những buổi hẹn hò, và ánh sáng dịu nhẹ kia không ngừng nhắc nhở họ về điều đó.
"Là cây đàn guitar anh yêu cầu." Một nhân viên bước vào, mang theo một cây đàn.
"Cảm ơn."
Cố Diệc Nhiên nhận lấy cây đàn, ngồi khoanh chân ở phía đối diện rồi khẽ nói:
"Để tôi hát cho cậu nghe. Cậu muốn nghe bài gì?"
"Được thôi."
Tiếng đàn chậm rãi vang lên, hòa cùng giọng hát trầm ấm của Cố Diệc Nhiên. Hứa Mộng Du dần thả lỏng, đắm chìm trong giai điệu dịu dàng ấy. Trên trần có một ô cửa sổ nhỏ hình chéo, qua đó có thể thấy bầu trời đêm cùng những vì sao lấp lánh. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí lại quanh quẩn một câu hỏi:
Vì sao Cố Diệc Nhiên lại chọn cậu cho buổi hẹn này?
Theo cốt truyện gốc, khách mời nam mà Cố Diệc Nhiên thích hẳn phải là Thẩm Tinh Hoài. Thế nhưng, kể từ khi cậu xuất hiện trong chương trình, Anh ta luôn chủ động chọn cậu.
Anh ấy thực sự có hứng thú với mình sao...
Hay tất cả chỉ là một lớp ngụy trang của một thợ săn?
“Tiểu Du.” Cố Diệc Nhiên đột nhiên lên tiếng.
“Hửm?” Hứa Mộng Du giật mình, lấy lại bình tĩnh. “Có chuyện gì vậy?”
“ Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả.”
Cố Diệc Nhiên khẽ cười, nhìn cậu chăm chú:
“ Cậu đang tự hỏi liệu tôi có phải là thợ săn không?”
“Tôi…”
“Đêm nay, mọi thứ dường như đang được dẫn dắt theo một hướng nhất định.”
Ngón tay Cố Diệc Nhiên nhẹ nhàng lướt trên dây đàn guitar, âm thanh du dương vang vọng trong không gian.
“Nhưng dù tôi có phải là thợ săn hay không, điều đó cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là tôi muốn hẹn hò với cậu. Đây là sự thật.”
Hứa Mộng Du cắn môi, khẽ hỏi:
“Tại sao… anh lại muốn hẹn hò với tôi?”
“Không phải quá rõ ràng sao?” Cố Diệc Nhiên mỉm cười.
“Tôi thích cậu và muốn ở bên cậu nhiều hơn.”
“Vậy tại sao anh lại tham gia chương trình này…”
“Tất nhiên là để theo đuổi tình yêu rồi.” Cố Diệc Nhiên bật cười.
“Ngay từ ngày đầu tiên tham gia, tôi đã nói rồi mà, đúng không? Trước đây khi xem livestream, tôi đã thấy cậu rất đáng yêu. Rồi đến hôm ghi hình, khi nghe cậu hát ‘Nhớ anh’, cậu có biết tôi đã vui đến mức nào không? Trên đời này có vô số bài hát, nhưng cậu lại chọn bài hát đó. Vậy nên ngày hôm ấy, tôi không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ muốn được gặp câu.”
Hứa Mộng Du sững sờ, cảm giác nóng bừng lan trên má. Cậu khẽ nói:
“Thật ra, tôi luôn xem anh là thần tượng. Tôi đã nghe hết tất cả bài hát của anh.”
“Thật sao?” Cố Diệc Nhiên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
“Vậy thì tôi thật may mắn khi được làm thần tượng của Tiểu Du.”
Hứa Mộng Du vội vàng xua tay:
“Đừng nói vậy, anh rất tài giỏi. Rất nhiều người coi anh là thần tượng mà.”
“Tiểu Du , cậu cũng rất xuất sắc. Bài hát mới của cậu lần này không phải đã chạm đến trái tim của rất nhiều người sao? Còn nữa…”
Cố Diệc Nhiên ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Không phải cậu chính là người đã sáng tác *Mất Tích* sao?”
“??!!!!”
Hứa Mộng Du tròn mắt kinh ngạc: “Anh… anh nói gì cơ?”
“Tiểu Du, cậu chính là Cá Trong Bình Ước Nguyện.”
Cố Diệc Nhiên nhìn cậu đầy chắc chắn.
“Giọng hát của cậu vẫn vậy, không hề thay đổi. Rất nhiều người đã nhận ra điều đó, cậu nghĩ tôi lại không nhận ra sao?”
Hứa Mộng Du lúng túng: “Tôi…”
“Còn nữa,” Cố Diệc Nhiên nghiêng đầu cười,
“Cậu quên mất địa chỉ email mà cậu từng gửi cho tôi rồi à?”
Nghe vậy, Hứa Mộng Du càng ngạc nhiên hơn:
“Anh… anh không phải đã quay lại kiểm tra email của tôi chứ?”
Cố Diệc Nhiên gật đầu.
“Lần trước, khi tôi tổ chức sự kiện, tôi đã sử dụng số điện thoại công việc của mình. Dù có rất nhiều email trong đó, nhưng tôi vẫn tìm được. Số điện thoại mà cậu đưa tôi lần trước chính là số cậu đã dùng để đăng ký với tôi năm đó.”
Hứa Mộng Du sững sờ. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Diệc Nhiên sẽ quay lại kiểm tra. Trong suy nghĩ của cậu, việc *Cá Trong Bình Ước Nguyện* là ai chưa bao giờ là điều quan trọng đối với Cố Diệc Nhiên. Thế nên hôm đó, khi Cố Diệc Nhiên hỏi về email, cậu đã trả lời một cách vô thức.
“Anh…”
“Tiểu Du,” Cố Diệc Nhiên nhẹ giọng,
“Cậu rất tài năng. Ánh sáng của vàng nhất định sẽ tỏa sáng. Hãy để mọi người thấy được ánh sáng của cậu, được không?”
[Ahhhhhhhhhhhhhhh!]
[ Du bảo thực sự là *Cá Trong Bình Ước Nguyện* sao?]
[Đã xác nhận. Chắc chắn rồi. Địa chỉ email trùng khớp, còn gì để nghi ngờ nữa? ]
[Nhìn biểu cảm của Tiểu Du là biết cậu ấy thừa nhận rồi. Nếu không phải vậy, cậu ấy đã không có phản ứng như thế.]
[ Loạn quá. Bây giờ tôi không biết nên ủng hộ Tiểu Du quay lại với chồng cũ hay là chọn nam năm nữa.]
[Tôi mặc kệ! Hiện tại tôi chỉ mê mệt Du bảo và Cố Diệc Nhiên thôi!]
[Tiểu Du thực sự rất tài giỏi. Cậu ấy đã sáng tác *Nhớ Anh* từ bốn năm trước, một bài hát đầy cảm xúc. Cậu ấy nên tự tin hơn!]
[Một người viết bằng cả tâm huyết: Tôi muốn biết câu chuyện đằng sau *Nhớ Anh*!]
Cố Diệc Nhiên chậm rãi nói:
“Thật ra, tôi luôn tò mò về nguồn cảm hứng của cậu khi sáng tác *Nhớ anh*.”
“Cảm hứng sao?” Hứa Mộng Du im lặng hồi lâu, rồi khẽ đáp:
“Không phải khi đó anh đã đưa ra chủ đề cụ thể rồi sao? Chủ đề là mùa hè.”
“Khi ấy tôi vẫn còn đi học. Mùa hè trong ký ức của tôi gắn liền với khuôn viên trường. Thời điểm đó, trời thường xuyên mưa, không khí oi bức khiến ai cũng khó chịu. Đồng thời, mẹ tôi lúc ấy sức khỏe không tốt, tôi luôn phải chạy qua lại giữa trường học và bệnh viện. Ngày nào tôi cũng đi trên con đường núi quen thuộc ấy… và trên con đường đó, tôi đã gặp một người.”
Ngập ngừng một chút, Hứa Mộng Du tiếp tục:
“Người đó… chính là hình mẫu ‘con nhà người ta’ mà mẹ tôi rất thích. Mẹ tôi yêu âm nhạc, thích nghe tôi hát. Khi bà bị bệnh phải nhập viện, ngày nào tôi cũng đàn hát cho bà nghe. Vì thế, tôi đã viết bài hát này… chỉ để có thể hát cho bà nghe.”
Nghe vậy, Cố Diệc Nhiên khẽ thở dài: “Thì ra là vậy.”
[Ôi trời, tôi khóc mất. Bài hát này vốn đã buồn, giờ biết được câu chuyện phía sau lại càng đau lòng hơn.]
[Vậy người mà Du bảo nhắc đến là ai?]
[Tôi cũng không biết… có thể là mối tình thời niên thiếu? Dù sao mẹ cậu ấy cũng từng nhắc đến người đó.]
[Chẳng lẽ đây chính là mối tình đầu của Du Bảo?]
[Ồ! Có khả năng lắm chứ!]
[Wow, wow, wow! Một câu chuyện đầy đau khổ về mối tình tuổi trẻ bỗng hiện lên trong đầu tôi.]
[Nhưng bài hát này đâu phải chỉ đơn giản nói về nỗi nhớ? Người đó đã rời đi rồi, nhưng đi đâu? Có quay lại không? Nếu người ấy quay lại, chẳng phải nam 5 và Cố Diệc Nhiên đều phải nhường đường sao?]
[Khoan đã… có khi nào nhân vật trong bài hát chính là *Paris Doesn’t Snow*—người chồng cũ bí ẩn trên mạng mà mọi người hay đồn đoán không?]
[Hả???]
[Ôi trời ơi, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra!]
[Cố Diệc Nhiên, làm ơn hỏi giúp chúng tôi đi!]
Dường như đọc được suy nghĩ của mọi người, Cố Diệc Nhiên bỗng bật cười, nhìn sang Hứa Mộng Du và hỏi thẳng:
“Đúng rồi, trên mạng đang đồn rằng blogger *Paris Doesn’t Snow* là chồng cũ của cậu. Tin này có thật không?”
Hứa Mộng Du đỏ mặt, vội vàng xua tay:
“Không phải! Đó chỉ là tin đồn của cư dân mạng thôi. Tôi và blogger đó không quen biết nhau ngoài đời, chỉ từng nói chuyện trên mạng một vài lần.”
Cố Diệc Nhiên nheo mắt, tò mò hỏi tiếp:
“Vậy là cậu thực sự không biết người đó sao?”
"Ừ. Chúng tôi chỉ tương tác với nhau khi mới bắt đầu dùng Internet thôi. Làm ơn đừng lan truyền những tin đồn như vậy nữa. Chúng tôi chỉ là bạn tốt."
*Paris Doesn’t Snow* cũng có người mình thích. Nếu anh ấy đọc được những bình luận ghép đôi này, có lẽ anh ấy sẽ không vui.
Cố Diệc Nhiên bật cười:
"Vậy thì e là sẽ có rất nhiều cư dân mạng thất vọng rồi."
[Hả? Vậy là không biết thật sao? Chưa bao giờ nhắc đến à?]
[KHÔNGGGG!!!]
[CP cũ mà tôi yêu thích bấy lâu nay hóa ra chỉ là tưởng tượng sao?]
[Tôi sắp khóc mất.]
[Lúc trước họ tương tác nhiều như vậy, cứ tưởng là một cặp đôi thực sự. Không ngờ chỉ là bạn bè trên mạng...]
[Tại sao chứ? Nếu chỉ là bạn, tại sao *Paris Doesn’t Snow* lại ném tận 100 quả tên lửa cho Du bảo ?]
[Có thể anh ta chỉ là một đại gia bình thường thôi.]
Trên mái của một căn biệt thự khác, một bóng người lặng lẽ ngồi trên bậc thang, mắt dán vào màn hình điện thoại, theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp.
Màn hình liên tục cập nhật các bình luận theo thời gian thực. Giữa hàng loạt câu chữ nhấp nháy, những cái tên quen thuộc như *Paris Doesn’t Snow* và *Cá Trong Bình Ước Nguyện* hiện lên không ngừng.
Một bình luận nổi bật trên màn hình:
[Anh Lê đâu rồi? Anh ấy đã rời đi hơn nửa tiếng. Có phải đang trốn ở đâu đó khóc không?]
Hạ Tư Lê nhìn chằm chằm vào điện thoại, im lặng.
Ở đây không có camera. Không ai biết anh đang ở đây. Và cũng không ai biết… anh đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp trong căn phòng hẹn hò đó.
Sau khi nghe Hứa Mộng Du nói, anh ta nhíu mày thật sâu, rồi cũng như cư dân mạng, gõ một dòng bình luận:
[Mọi người thật sự không nhận ra tôi sao?]
Nhưng bình luận của anh nhanh chóng bị nhấn chìm giữa hàng loạt dòng trò chuyện đang chạy như vũ bão.
Anh vốn không thường xuyên xem phòng phát sóng trực tiếp, nhưng sau một hồi tìm hiểu, anh phát hiện ra rằng nếu nằm trong top người ủng hộ hàng đầu, bình luận của mình sẽ được ghim trên cùng.
Thế là, không chút do dự, anh bắt đầu ném một loạt quà tặng vào phòng phát sóng trực tiếp. Trong chớp mắt, anh đã leo lên vị trí số một trong danh sách đóng góp.
【? ? ? ? ? ? 】
【Có chuyện gì thế?】
【Anh đại gia, xin dừng lại! Phòng phát sóng sắp bị nổ tung rồi!】
【Khoan đã… có ai để ý tên ID của anh ta không?】
【Paris Doesn’t Snow?!!】
【Mẹ ơi, tôi nhìn nhầm sao?!】
【Này anh bạn, anh điên rồi à? Sao lại mò vào xem một chương trình hẹn hò thế này?!】
Giữa cơn bão bình luận, một dòng tin nhắn nổi bật trên đầu phòng phát sóng trực tiếp, như một quả bom thả xuống giữa biển người đang xôn xao:
"Tiểu Du, em thật sự không nhận ra tôi sao?"
【? ? ? ? ?】
【? ? ? ? ?】
【Ahhhhhh!!! Hứa Mộng Du, nhìn vào loạt đạn pháo này đi!】*
【 Cậu vừa nói không biết *Paris Doesn’t Snow*, mà anh ấy đã tìm đến tận đây?!】
【Mẹ kiếp, đây chính là cách một tổng tài bá đạo theo đuổi vợ mình sao? Thật quá xa hoa!】
[Hahaha, tôi tuyên bố: Nếu Paris Doesn’t Snow xuất hiện ở đây, chắc chắn anh ấy có ý đồ gì đó với Du bảo!]
[Tôi có một suy nghĩ táo bạo—có khi nào lý do Paris không có tuyết... là vì Hạ Tư Lê không?]
【! ! ! ! ! !】
[Bây giờ anh nhắc đến, sao tôi lại thấy điều đó có lý thế nhỉ? Không phải bọn họ cũng đang ở Paris sao?]
[Nhưng ngoài điểm đó ra, chẳng có bằng chứng nào cả. Paris Doesn’t Snow chưa bao giờ lộ mặt, chưa từng đăng ảnh hay thậm chí phát ra giọng nói.]
[Một điều đáng ngờ là hiện tại Hạ Tư Lê mất tích, có thể nào anh ta đang trốn ở đâu đó xem phát sóng trực tiếp không?]
[Tôi cá là vậy! Anh ta còn có thể đi đâu khác? Dù Paris có tuyết hay không, thì tối nay, chắc chắn có một cơn bão ghen tuông đang kéo đến.]
Thật không may, Hứa Mộng Du không xem phòng phát sóng trực tiếp, nên hoàn toàn không biết rằng *Paris Doesn't Snow* không phải đang có tuyết rơi, mà là giông bão kéo đến.
Cố Diệc Nhiên chợt lên tiếng:
"Thật ra, tôi từng định ký hợp đồng với cậu về công ty của tôi, nhưng rồi cậu đột nhiên biến mất khỏi Internet. Lúc đó, tôi nghĩ có lẽ cậu muốn có một cuộc sống bình lặng, nên cũng không tìm cậu nữa. Nhưng tôi vẫn rất tò mò… tại sao cậu lại rời khỏi mạng xã hội vậy?"
Hứa Mộng Du siết chặt tay. Có rất nhiều lý do—kỳ thi đại học sắp đến gần, mẹ cậu phải phẫu thuật, nên cậu quyết định dừng mọi hoạt động trực tuyến để tập trung cho cuộc sống thực tại.
Nhưng sau ca phẫu thuật của mẹ, một biến cố khác lại xảy ra— Thẩm gia tìm đến tận nơi, và đó cũng là lúc cậu phát hiện mình không phải con ruột của mẹ.
Cú sốc quá lớn khiến cậu không còn muốn tiếp tục hoạt động trực tuyến nữa.
Hai năm trước, mẹ cậu qua đời vì bạo bệnh. Để thực hiện di nguyện cuối cùng của bà, cậu quyết định tham gia chương trình *Âm Thanh Tuổi Trẻ*. Mẹ luôn yêu thích giọng hát của cậu, bà từng hy vọng một ngày nào đó cậu có thể đứng trên một sân khấu lớn hơn. Vì thế, cậu muốn tiếp tục bước đi trên con đường mà bà đã kỳ vọng.
Đây cũng chính là lý do cậu quyết định bước chân vào ngành giải trí.
Nhìn vẻ mặt u buồn của cậu, Cố Diệc Nhiên liền nói:
"Vậy thì đừng nhắc đến chuyện đó nữa, tôi hát tặng cậu một bài nhé."
Sau một giờ hẹn hò, Hứa Mộng Du và Cố Diệc Nhiên rời khỏi phòng. Cố Diệc Nhiên vừa đi vừa cười nói:
"Xem ra đêm nay chúng ta vẫn không đổi phòng rồi, ha ha..."
Hứa Mộng Du cười nhạt:
"Hạ Tư Lê có lẽ dậy từ sáng sớm. Bình thường anh ấy dậy rất nhẹ nhàng, gần như không làm phiền ai cả."
Cố Diệc Nhiên cười:
"Không phải tôi sợ bị làm phiền, chỉ là muốn chung phòng với cậu thôi."
"Hả?"
"Nếu chúng ta ở cùng nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện để nói." Cố Diệc Nhiên vừa nói vừa bước lên cầu thang.
"Đi nghỉ sớm thôi, hôm nay cũng mệt rồi."
Hứa Mộng Du khẽ gật đầu:
"Anh lên trước đi, tôi vào bếp lấy cốc nước."
"Được, tôi đi trước."
Phòng khách không bật đèn, dưới ánh trăng mờ ảo, Hứa Mộng Du men theo hành lang đi vào bếp. Trong bếp tối om, cậu mò mẫm tìm công tắc đèn thì bất ngờ có một cánh tay dài vươn ra từ phía sau, ôm chặt lấy eo cậu.
"Á..."
Tiếng hét còn chưa kịp bật ra đã bị chặn đứng—một bàn tay to lớn che kín miệng cậu, và một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:
"Là tôi."
"???"
Giọng nói này… chính là Hạ Tư Lê!
Anh ôm chặt lấy Hứa Mộng Du từ phía sau, cả người gần như dựa hẳn vào cậu. Cằm anh tựa lên vai cậu, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai, khiến tai cậu lập tức đỏ ửng, ngứa ngáy đến lạ.
"Anh..."
Hứa Mộng Du kinh ngạc—tại sao Hạ Tư Lê lại đột nhiên ôm chặt lấy cậu từ phía sau? Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương!
Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng của Toa Toa :
"Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng động gì không?"
Lương Thành đáp:
"Không đâu, chắc là em nghe nhầm rồi."
Tiếng bước chân ngày càng gần, Hạ Tư Lê ghé sát vào tai cậu, thì thầm:
"Suỵt!"
Hứa Mộng Du lập tức nín thở, tập trung toàn bộ sự chú ý vào động tĩnh bên ngoài. Cầu thang ngay cạnh phòng bếp, tiếng bước chân ngày một gần hơn, dường như chỉ trong chốc lát nữa sẽ có người bước vào.
Trong đầu cậu không ngừng đặt câu hỏi—tại sao Hạ Tư Lê vẫn chưa buông mình ra? Nếu Toa Toa và Lương Thành vào bếp, chắc chắn họ sẽ bắt gặp cảnh tượng này!
Tình huống hiện tại… sao lại có cảm giác như đang ngoại tình thế này?!
Không thể nào!
Cậu và Hạ Tư Lê làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Không thể nào!
Nhưng rốt cuộc Hạ Tư Lê đang làm gì vậy? Anh ấy bị mộng du à?
Tiếng giày của hai người bên ngoài giẫm lên sàn nhà phát ra âm thanh "lạch cạch" đều đặn, tựa như một giai điệu căng thẳng siết chặt lấy trái tim Hứa Mộng Du.
Bên trong căn bếp nhỏ tối đen, ánh trăng chẳng thể len lỏi vào. Hai người họ ép sát vào nhau, như thể trở thành một thực thể không thể tách rời. Nhịp tim của Hạ Tư Lê truyền đến từ phía sau lưng cậu, rõ ràng đến mức có thể đếm được từng nhịp đập trong màn đêm tĩnh lặng.
Hơi thở của hai người quấn lấy nhau trong không khí, hòa trộn dần dần, không biết ai đang bị hương thơm của ai vây lấy.
Mãi đến khi tiếng bước chân của Toa Toa và Lương Thành vang lên trên cầu thang, Hứa Mộng Du mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu lắp bắp hỏi:
"Anh... Anh làm sao vậy?"
Hạ Tư Lê vùi đầu vào vai cậu, hơi thở nóng rực phả lên làn da nhạy cảm. Giọng anh khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi và bất lực. Một lúc lâu sau, anh mới thấp giọng trả lời:
"Tôi bị bệnh rồi."